hello

(>.<) chào mừng bạn đến với thế giới của CHINAKAT (>.<)

Thứ Năm, 27 tháng 12, 2012

[Fic] Cuộc chiến của ánh sáng và bóng tối chap 5

[Fic] Cuộc chiến của ánh sáng và bóng tối
Tác giả: Torin


Rating: [T] là được rồi nhỉ

Tình trạng: On-going

Pairing: Kojiyuu, BCCC, Mayuki,....
 
 
 
 
 
Đã được hai tháng kể từ khi nhóm của Yuko tham gia vảo học viện AKB, ngoài việc sáng lên thư viện đọc sách trưa thì ăn chiều tối thì mài mò mấy cái vũ khí ra thì không phải làm gì cả nhờ vậy mà cả bọn làm quen được với con yêu tinh của thư viện, bề ngoài thì xấu xí khó ưa nhưng khi làm quen rồi thì nó giới thiệu cho cả bọn những cuốn sách rất hay từ chiêm tinh, trị thương, bào chế thuốc, phòng vệ và tấn công,… và cả những cuốn sách nói về vũ khí. Hôm nay cũng như những ngày bình thường, sau khi được cô Sakura đánh thức và kết thúc bằng bữa ăn sáng thịnh soạn ngay tại căn phòng thì cả nhóm chuẩn bị lên thư viện tiếp tục hành trình đọc sách thì bất ngờ nhận được lệnh từ thầy viện trưởng là trong vòng 10 phút nữa có mặt tại phòng viện trưởng.

Khác với căn phòng lần trước mà cô Sakura dẫn cả bọn đi, căn phòng này được nằm ở nơi cao nhất của toà nhà chính giữa, cả bọn dừng lại ở một tấm phản bằng gỗ lớn trên đó có cái đầu hình con đại bàng bằng đồng rất lớn.

- Tới nơi rồi, đây là căn phòng làm việc kiêm ăn, ngủ, nghỉ của thầy viện trưởng.

Cô Sakura gới thiệu rồi bước tới lấy tay xoa xoa một trong hai con mắt của cái đầu con đại bàng, đột nhiên từ mỏ con đại bàng đột nhiên di chuyển nó đang mở ra một cách từ từ và cả bọn bắt đầu bước theo cô Sakura đi vào. Căn phòng được trang trí một cách giản dị nhưng lại rất tinh tế bởi một màu trắng trong khi những món đồ vật trong căn phòng lại mang một màu đen huyền bí. Thầy viện trưởng ngồi trên chiếc bàn làm việc mặt thì hướng ra của sổ đang nâm nhi vài ngụm trà thấy có người bước vào phòng bèn từ từ để tách trà xuống quay người lại mỉm cười và nói:

- Các trò đến rồi à, ngồi xuống đi, cô Sakura cũng ngồi xuống luôn đi.

Thầy viện trưởng ra lệnh và chỉ cho cả bọn ngồi xuống mấy chiếc ghế salon được đặt giữa căn phòng và cũng tự tìm cho mình một chiếc ghế để ngồi, sau khi yên vị thì “ clap, clap” đó là tiếng vổ tay của thầy viện trưởng từ không trung hiện ra một ấm trà sau đó bay đến tự rót trà vào những tách trà vừa mới xuất hiện trên bàn.

- Đây là trà mật ong của một người bạn mới gời cho ta các trò uống thử và nhận xét như thế nào.

Thầy viện trưởng cầm tách trà vừa mới rót ra xoay xoay tách trà vài vòng rồi hít mùi thơm nhẹ nhàng từ tách trà bay ra sau đó thích thú nhìn khuôn mặt ngơ ngơ có phần khó hiểu của cả bọn.

- Em không nghĩ thầy mời chúng em đến đây là để dùng trà?

Sau khi suy nghỉ vài giây Mariko dùng ánh mắt dò xét để hỏi thầy viện trưởng.

- Trò thông minh lắm, nhưng từ từ đã uống trà xong đi rồi ta nói.

Thầy viện trưởng mỉm cười khi thấy cả bọn vâng lời làm theo sau đó dứng dậy đi lại gần phía cửa sổ.

- Trà ngon ghê chị Yuko nhỉ.

- Uhm, mùi rất thơm nửa chứ.

- Đúng vậy uống vào làm cho tinh thần thoải mái sảng khoái hẳn ra.

- Hai tháng nay các trò học hành ra sao rồi, có ổn chứ?

Cả bọn đang thảo luận về tách trà thì bị giọng nói cầu thầy viện trưởng làm cho khựng lại. Im lặng vài phút cuối cùng Mariko không ngần ngại lên tiếng.

- Học hành gì chứ, có ai day tụi em đâu mà học, kể từ ngày tụi em vào đây thì sáng lên thư viện chiều thì ở trong phòng nghiên cứu binh khí.

- Đúng vậy, tuy tụi em đã biết mình ở một lớp khác với mọi người nhưng ít ra mọi người phải cho tụi em theo học mcòn đằng này…. – Yuki lên tiếng.

- Tụi em biết tụi em là con cháu của thất tộc, có thể thầy đã nghe ba mẹ chúng em nói gì rồi nhưng khi tụi em vào ngôi trường này thì ít ra thầy phải cho tụi em học tập cùng với mọi người chứ đâu phải bỏ mặc tụi em suốt hai tháng nay - lần này đến phiên Rena bức xúc lên tiếng.

- Các em – cô Sakura e ngại lên tiếng.

- Không sao cứ để tụi nhỏ nói hết đi – thầy viện trưởng ra dấu cho cô Sakura.

- Còn nếu thầy không cho tụi em đi học thì thầy hãy cho làm cái gì đó hoặc trở về nhà cũng được. – Mayu nói với đôi mắt đang đỏ dần.

- Trở về nhà chẳng lẻ các trò không muốn ở đây sao? – thầy viện trưởng vẫn giọng điềm đạm hỏi trong khi đang di chuyển từ phía cửa sổ sang chiếc ghế làm việc.

- Không phải , bởi vì … - Mayu ấp úp.

- Bời vì khi nhìn thấy những học viên khác học tập tụi em rất thích thú và muốn được làm theo nhưng khi bước vào lớp thì các giáo viên lại nói tụi em không có nằm trong danh sách nên không được vào học – lần này là Tomochin.

- Điều này khiến tụi em buồn lắm, chiyu.

- Thế là tụi em chỉ có cách là lên thư viện đọc sách rồi tự tra cứu có gì không biết thì chỉ hỏi cô Sakura mà thôi, mấy giáo viên khác đâu có chịu chỉ đâu – Haruna xoay xoay tách trà lên tiếng.

- Thế các trò ở thư viện không vui sao? – thầy viện trưởng nheo mắt hỏi.

- Tất nhiên và vui rồi ạ ở đấy ông Tobe chỉ cho tụ em nhiều sách hay lắm có những cuốn sách rất cũ ở trong kho cũng được ông ấy cho đọc luôn, nhưng … - Minami khi nghe đến thư viện phấn khởi lên tiếng.

- Nhưng nếu có người hướng dẫn thì vui hơn – lần này là Yuko.

- Ta hiểu, ta hiểu hồi trước ta cũng như các trò mà.

- Giống như tụi em ? – Miichan hỏi với giọng khó hiểu.

- Đúng vậy lúc trước ta cũng vừa học vừa tự nghiên cứu sách đấy thôi.

- Nhưng ít ra thầy còn có người chỉ dạy – Sayaka và Sae cùng đồng thanh lên tiếng.

- Thì đã sao dù gì bây giờ những cái ở trường dạy các trò đã biết hết rồi thì học làm cái gì nữa.

- Ý thầy là sao ạ? – Acchan im lặng từ đầu đến giờ cuối cùng cũng lên tiếng.

- Đâu phải các trò tự dưng trở thành người thừa kế của thất tộc đâu. Những phép thuật đó sẽ tự sinh ra trong lúc các trò rèn luyện nên ta nghĩ việc các trò theo học các lớp học đó là vô ích mà thôi, còn đối với những trò khác tuy mang dòng máu pháp thuật trong người nhưng vẫn không biết cách dùng phải dùng những câu chú hỗ trở hoặc dưới sự hướng dẫn của các pháp sư đễ thực hiện được. Có thể bây giờ các trò không hiểu nhưng sau này các trò sẽ hiểu những gì ta nói nhưng các trò hãy tin ta đi.

- Làm sao tụi em có thể tin thầy được. – Mariko không tin vào những lời thầy viện trưởng nói.

- Thôi được để các trò tin ta thì ngày mai ta sẽ dạy cho các trò.Vì vậy, cô Sakura hãy dẫn các em ấy về chuẩn bị đồ đạc chiều nay chúng ta sẽ xuất phát, sẽ có một cuộc huấn luyện nhỏ trong vòng 6 tháng của ta với các trò đây và thầy Rjinku sẽ đi cùng phải không thầy Rjinku.

Thầy viện trưởng đứng dậy quay người ra cửa sổ nói trong khi thầy Rjinku đang cầm một xấp giấy từ ngoài bước vào không hiều chuyện gì khi mà lũ trẻ ngồi đây rồi gọi tên mình nữa theo phản xạ nên thầy Rjinku chỉ đáp “ Ờ, ờ, vâng…”

- Thầy nói thật chứ - Miichan ngờ vực hỏi.

- Thật.
- Yay, oh yeh

Chỉ ần câu nói này của thầy viện trưởng thôi là cả bọn reo hò náo loạn cả căn phòng lên.

- À.

Nghe giọng của thầy viện trưởng vang lên làm cả bọn đứng tim vì từ trước giờ nghe mọi người nói là thầy viện trưởng khác người lắm làm cả bọn lo lắng không biết thầy viện trưởng có chọc cả bọn hay không nữa.

- Các trò nhớ chỉ đem quần áo, những món đồ cần thiết, nhớ đem theo vũ khí và linh vật của các trò theo nữa không cần mang đồng phục, hay sách vở gì cả.

- “phù”, yes sir – cả bọn thở phù nhẹ nhỏm chào theo kiểu quân đội rồi phấn khởi đi ra.

Sau khi đợi nhóm Yuko đi ra hẳn thầy Rjinku mới hỏi thầy viện trưởng.

- Ngài tính huấn luyện lũ trẻ hay sao?

- Đúng vậy, ta nghĩ mớ kiến thức suốt hai tháng qua bọn trẻ nhét trong đầu cũng đủ rồi.

- Sao ngài biết được.

- Lão Tobe nói với ta, số sách mà bọn trẻ đọc được không nhỏ đâu điều này làm ta rất ngạc nhên, ta tưởng chúng phải mất hết cả học kì đầu để hiểu được chứ.

- Nhưng nếu chúng ta đi rồi thì học viện này giao cho ai.

- Thì giao cho cô Yukari, cô ấy cũng là viện phó của trường mà.

- Cô Yukari, không phải cô ấy đã nghĩ rồi hay sao ? – thầy Rjinku ngạc nhiên hỏi vì theo thầy Rjinku cô ấy tuy là viện phó nhưng đả nghĩ dạy gần 30 năm nay rồi.

- Cách đây mấy ngày ta có đến tìm cô Yukari nói chuyện và cô ấy đã đồng ý giúp ta rồi có lẽ giờ này cô ấy đã tới nơi – thầy viện trưởng nhìn chiếc đồng hồ thời trung cỗ lên tiếng.

Cách cửa dẫn vào phòng thầy viện trưởng từ từ mở ra sau đó một người phụ nữ cỡ 60 tuổi có dáng người mập mạp nhưng bước đi rất nhanh nhẹn bước vào với một con mèo đen đi kế bên bà ta có khuôn mặt phúc hậu và trên khuôn mặt đó là cặp mắt kiếng màu đỏ, đang nở một nụ cười tươi tắn kèm theo một giọng nói to lớn sảng khoái.

- Xin chào mọi người

- Cô Yukari, lâu quá không gặp – thầy viện trưởng đứng dậy bước tới ôm người phụ nữ đang dang rộng tay chào đón.

- Ô, chào anh Aki-P, cái gì mà lâu quá không gặp chúng ta mới gặp nhau cách đây mấy ngày mà.

- Xin chào thầy – thầy Rjinku bước tới nghiêng mình chào một cách trang trọng.

- Chào trò, trò vẫn không thay đổi tí nào cả - cô Yukari buông thầy viện trưởng ra chỉnh chỉnh lại cặp mắt kính của mình nhìn người đang chào mình.

- Chào hỏi vậy được rồi chúng ta bàn chuyện một chút được không – thầy viện trưởng chỉnh chỉnh lại mắt kính của mình và nói với giọng nghiêm túc.

- Được, nhưng ở đây ngoài chúng ta ra không có ai chứ - cô Yukari tiến lại gần ghế ngồi.

- Cô yên tâm – thầy viện trưởng cười đáp.

Tại phòng của nhóm Yuko.

- Woa, cuối cùng thì thầy viện trưởng cũng dạy tụi mình rồi thích thật đấy – Yuko dang tay xoay người vài vòng rồi hạ mình trên chiếc ghế gần đó.

- Chị Yuko tụi mình không mơ đó chứ - Minami nhảy lên người Yuko ngồi rồi xoa xoa hai má Yuko.

- Tất nhiên là không rồi, chị nghe, em nghe, cô Sakura nghe, mọi người cùng nghe đó nhóc – Yuko bẹo má đứa em của mình.

- Thôi hai chị em nhà ngươi đừng giỡn nữa mau chuẩn bị đồ đi, chiều nay phải đi rồi đó.

- Cái đó chị già khỏi lo tụi em chuẩn bị 5 phút là xong – Yuko nheo mắt chọc Mariko.

- Ngươi vừa mới nói chữ gì đó – Mariko hùng hổ tiến lại Yuko.

“Itai”, “bụp”, “bịch”

- Nyan Nyan, cứu tớ bà già Sama này ăn hiếp tớ này.

Yuko thấy Mariko hùng hổ tiến tới thì lập tức đẩy Minami ngồi đang ngồi trên người ra rồi chạy như bay tới Haruna đang ngồi gần đó.

- Hentai, buôn tớ ra Yuko.

- Tớ không buôn đâu, dù cậu đánh chết tớ cũng không buôn cậu ra đâu, buôn cậu ra bà già đó ăn thịt tớ sao.

Haruna càng đẩy ra thì Yuko càng bám chặt vào.

- Tên sóc kia để ta đây nói cho ngươi biết nhá, ta đây chỉ mới 17 tuổi còn 1 năm nữa mới tới tuổi trưởng thành theo pháp luật quốc tế và 3 năm nữa mới tham gia lễ trưởng thành biết chưa. Mà Sama ta đây không ăn cũng không hiếp nhà ngươi thứ nhất ta không thích ăn thịt sóc, thứ hai hiếp ngươi ta cũng không được lợi gì mà còn bị huỷ hoại nhan sắc nữa còn người nào làm thì ngươi tự biết lấy còn bây giờ thì.

- Itai, Nyan Nyan cứu tớ … huhu… Nyan Nyan mau cứu tớ … sao cậu nỡ lòng nào nhìn thấy người cậu yêu bị như vậy mà không ngó ngàng tới là sao …huhu…itai.

- Tớ yêu cậu hồi nào, Yuko buôn tớ ra đi, cậu làm thì tự chịu đi chứ.

- Haruna em cứ yên tâm để tên sóc loi choi này cho chị.

Mariko bước tới nắm tay bẻ răn rắc lôi cổ Yuko ra khỏi người Haruna dần cho một trận vì tội dám kêu là bà già. Haruna nhìn thấy hai người này giỡn với nhau nên cũng thích thú góp vui chọt chọt vài cái. Bên này cả đám thấy vậy cũng cười bò lăn ra sàn và tất nhiên không ai dám vào can vì người xưa có câu trâu bò hút nhau ruồi muỗi chết nên làm khán giả là tốt nhất vừa không bị thương lại vừa xem kịch.

- Cậu không sao chứ Minami – mặc kệ đám người nhí nhố bên đây Acchan thấy Minami té liền tới đỡ dậy.

- Ơ, cám ơn cậu tớ không sao hơi đau đau một chút - Minami nắm tay Acchan đứng dậy xoa xoa cái mông của mình trả lời.

Minami còn thắc mắc không biết chuyện gì vừa mới xảy ra tự dưng đang giỡn với Yuko thì đâu bay xuống đất một cái bịch không hiểu rời trăng gì cả, định thần vài phút thì thấy đám loi choi bên kia nên cũng hiểu ra chuyện.

- Cậu còn đau không ? – Acchan ân cần hỏi.

- Không sao chỉ là té nhẹ thôi mà – Minami gãi gãi đầu bằng cái tay còn lại trả lời.

- Không sao thật tốt -Acchan thấy Minami không sao thật bèn nở một nụ cười.

- Uhm … tớ …cám … ơn.

Nhìn thấy nụ cười đó của Acchan làm hồn phách Minami bay đi đâu mất làm cho Minami giống như một tên ngốc vậy còn về phía Acchan thấy Minami ngây ngốc như vậy càng thêm thích thú, cả hai người bọn họ cứ đứng như vậy cho đến khi.

- E hèm, hai đứa nắm tay nắm chân xong chưa, nãy giờ gần 5 phút rồi đó.

Mariko vừa mới xử đẹp Yuko xong ngẩn đầu lên thì thấy một người thì đứng như trời trồng mà cái mặt còn đỏ hơn cái cà chua đang gãi gãi đầu đang nắm tay người còn lại với khuôn mặt rất ư là bá đạo.

- Eh

Câu nói của Mariko kéo cả hai về thực tại, nhìn thấy mình nắm nhau vội rút tay ra.

- Tụi em đâu có nắm tay, nắm chân gì đâu – cả hai đồng thanh đáp.

- Acchan thấy em té nên đến giúp thôi mà – Minami thanh minh.

- Đúng … đúng vậy đó – Acchan cũng biện hộ cho mình

- Acchan cám ơn cậu.

- Không có gì bạn bè giúp nhau là chuyện thường tình mà hihi, chị Yuko này sau này đừng làm vậy nữa lỡ hồi này chị làm mạnh khiến cậu ấy cụp xương sống rồi sau này cậu ấy không thể làm việc không thể dùng pháp thuật thì như thế nào.

Acchan tìm lời để nói nhưng đâu ngờ trong lúc quýnh quáng thì lời nói mình lại trở thành trò đùa của những người khác.

- Uhm uhm chị biết rồi có thể bị cụp xương sống – Yuko trả lời một cách ma mãnh.

- Không thể làm việc nặng – Miichan góp lời.

- Không thể dùng pháp thuật –Tomochin góp ý.

- Chị thấy em hơi lo quá rồi đấy chỉ là té nhẹ thôi mà cùng lắm là ê mông chứ gì – Haruna cũng không tha cô em của mình.

- Chị có phải là chị em không đấy – Acchan hướng tia lửa về Haruna.

- Acchan thôi bỏ qua đi mà, tớ không sao đâu – Minami níu níu áo Acchan.

- Cái điệu bộ này chị nghi hai đứa yêu từ bắt tay đầu tiên quá – Mariko trổ tài quan sát.

- Tụi em không có – Minami và Acchan đồng thanh đáp.

- Vậy chứ là gì – Mariko không buôn tha.

- Là bạn thân – Minami lên tiếng và nhận được tia diện xẹt từ mắt Acchan.

- Đúng vậy là BẠN THÂN – Acchan nghe Minami nói vậy liền vỗ vào lưng Minami mấy cái muốn học máu sau đó khoác tay lên vai Minami.

- Nyan Nyan à vậy tớ với cậu là bạn thân đi nha – Yuko bước tới nháy mắt với Haruna nhưng lại nhận được ánh nhìn sắc lẽm từ Haruna sau đó không nói một tiếng nào bước chân về phòng.

- Nyan Nyan cậu không muốn làm bạn thân của tớ sao, vậy làm người yêu của tớ đi – Yuko thấy Haruna không nói tiếng nào bỏ về phòng liền chạy theo sau năn nỉ.

- Uhm tụi này hiểu rồi là bạn thân – Mariko bước tới khoác vai Acchan và Minami – vậy tụi này cũng là bạn thân luôn đúng không.

- Đúng vậy tất cả mọi người điều là bạn thân của nhau mà – Minami vô tư đáp.

- Uhm …hihi – Acchan thì không nói gì chỉ bóp chặt vai Minami mà thôi.

- Vậy tụi em có thể giúp tụi này được không, người ta thường nói bạn thân thường giúp đỡ lẫn nhau mà phải không – Mariko nói với giọng nói đầy nham hiểm.

- Đúng vậy …itai – Minami mỉm cười nhưng sau đó vài giây vội la lên vì lúc này Acchan càng bóp mạnh.

- Vậy thì giúp tụi này thu dọn hành lí đi tụi mình là bạn thân mừ - Mariko vui mừng lên tiếng.

- Đúng vậy cả tụi này nữa, tụi mình là bạn thân đó – cả đám còn lại hùa theo.

- Eh … - Minami lúc này mới vỡ lẽ quay sang tính nhờ Acchan không ngờ bị cho một gáo nước lạnh.

- Nãy giờ cậu nói chứ tớ đâu có nói đâu vậy tự làm lấy đi – nói xong Acchan đi như bay về phòng mình.

- Acchan … tớ … chị Yuko giúp em với – Minami thấy không tìm được cứu viện bèn chạy đi tìm bà chị loi choi của mình.

Cả đám còn lại tiếp tục được một trận cười no nê.

- Thôi được rồi đừng chọc nó nữa mau về phòng chuẩn bị đồ đi – Mariko quệt quệt nước mắt nói.

- Yes, Sama.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét