hello

(>.<) chào mừng bạn đến với thế giới của CHINAKAT (>.<)

Thứ Năm, 27 tháng 12, 2012

[Fic] Cuộc chiến của ánh sáng và bóng tối chap 6

[Fic] Cuộc chiến của ánh sáng và bóng tối
Tác giả: Torin


Rating: [T] là được rồi nhỉ

Tình trạng: On-going

Pairing: Kojiyuu, BCCC, Mayuki,....
 
 
 
 
 
Yuko pov—

Tôi và Minami đi xuyên qua cái cây đột nhiên tôi nhìn thấy phía trước có một luồng ánh sáng đi gần tới thì phía thì thấy được một màu xanh toàn bèn nghĩ chắc đó là một khu rừng.

- Các trò hãy cẩn thận.

Thầy viện trưởng ra dấu hiệu cảnh báo chúng tôi, cái gì ở nơi này cũng có nguy hiểm nữa sao, thế là chúng tôi đi sát vào nhau bước qua luồng ánh sáng đó.

‘bịch’ , ‘itai’

Đó là những âm thanh mà tôi nghe được khi vừa bước qua luồng ánh sáng đó. Tôi cố gắng cảm nhận được việc gì đang xảy ra và nhận thấy rằng người tôi đang bị vật gì đó đè nặng và đột nhiên cả cơ thể mình đang từ từ chuyển động theo hướng đi xuống, từ từ mở mắt tôi nhận thấy thì ra mình vừa té và bị Minami cùng mớ hành lý đè lên người. Tôi cố gắng đẩy Minami ngốc nghếc chưa hoàn hồn kia và đống hành lí ra khỏi người tôi và hình như Minami đã nhận ra được sự việc thế là hai chị em lòm còm đứng dậy và thấy rằng những người khác cũng đang nằm ở những tán cây khác nhau và đang di chuyển đi xuống cố gắng đứng dậy, không biết Nyan Nyan của tôi bây giờ như thế nào rồi nhỉ lo quá.

- Hai chị không sao chứ - Jurina ở tán lá phía trên cuối xuống hỏi tôi.

- Uhm không sao, em ổn chứ - tôi ngước lên đáp lại.

- Uhm – cô bé mỉm cười nháy mắt với tôi.

- Mọi người không sao chứ

Tôi nghe thấy giọng cô Sakura từ những tán lá phía trên vọng xuống và tất cả mọi người điều đáp lại là ồn. Tôi bèn bước tới một tí nhìn xuống xem ai phía trước mình thì ra là Acchan và Nyan Nyan của tôi, mừng quá cậu ấy vẫn ổn, đang định tính kêu cô em gái nhỏ của tôi nhưng một lần nữa có một việc làm tôi rất choáng là nơi tôi đang đứng cách mặt đất có thể so sánh với độ cao của toà nhà 50 tầng vậy thấy vậy tôi liền lao tới ôm Minami, cũng may lúc nãy là rơi trúng tán lá lớn này không biết lỡ rớt không trúng thì thế nào nhỉ nghĩ tới nó là khiến tôi rùng mình rồi mà hên là tán lá này vừa dày vừa rộng chiều dày của nó cỡ 30cm còn chiều rộng thì chắc khoảng 2m mấy.

- Cô chủ ơi giúp tôi với.

Tôi nghe thấy tiếng nói và tiếng sột xoạt phía dưới mấy cái lá thế là tôi và Minami dùng kiếm đang bọc trong vải của mình đưa về nơi phát ra những âm thanh đó, tuy cây kiếm của tụi tôi nó không được sắc cho lắm nhưng đâm chắc cũng chảy máu vài giọt.

- Chị Yuko cái gì vậy – Minami hỏi tôi với giọng run run.

- Chị không biết.

- Cô chủ ơi mau giúp tụi này đi.

Lần này âm thanh phát ra nghe rõ hơn.

- Đứng im ta có vũ khí đó, nhút nhích ta đâm một phát chết bây giờ – Minami lấy lại bình tĩnh nói.

- Cô có giết tôi cũng được nhưng lôi bọn này ra đi bốn thằng đang quấn lấy nhau không biết đường gỡ nè – giọng nói đó tiếp tục van nài.

- Khoan đã Minami chị nghe giọng nói này quen quen giống như của mấy ‘thằng nhóc quỷ vậy’.

- Chị nói em mới nhớ, ngươi có phải là Kim-Hắc-Bạch-Bạch kim long phải không ? – Minami tiếp tục chỉ mũi kiếm về phía đó.

- Là nó đó cô chủ, nếu cô chủ không kéo tụi này ra chắc ngày này năm sau là đám giỗ của tụi này quá huhu…

- Eh, Minami đây là tiếng của Kim long của chị mà, ủa các ngươi ra hồi nào vậy ?

Tôi vừa vui mừng khi nghe giọng cục cưng của mình liền nhìn vào hai chiếc nhẫn ở trên tay quả thật nó biến mất nhưng cũng không khỏi thắc mắc vì kể từ ngày tham gia học viện đến nay thì chúng biến thành chiếc nhẫn gọi hoài không ra làm hai tháng nay tôi buồn muốn chết.

- Lôi tụi này ra rồi nói, sắp chết rồi nè, itai, đừng cựa quậy nữa mấy tên ngốc.

Thế là tôi và Minami lập tức gỡ mấy cái lá ra, công nhận mấy lá này dày thiệt, sau đó lôi đám loi nhoi đang quấn một cục kia ra, cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao nãy giờ chỉ có mình Kim long nói thôi thì ra ba tên còn lại đang nậm nguyên nắm lá chân tay thì quấn vào nhau nên không thể nói được. Thấy cảnh trên tôi và Minami cứ ôm bụng mà cười.

- Bây giờ hai cô có gở rối hay là ngồi cười hoài vậy – Kim long bực dọc lên tiếng.

- Xin lỗi – tôi và Minami đồng thanh đáp nhưng vẫn còn cười.

Tôi và Minami ngồi gỡ gỡ lấy lá trong miệng bọn chúng ra, cuối cùng củng gỡ ra được.

- Làm gì mà các ngươi quấn một cục vậy ? – tôi thắc mắc hỏi.

- Thì lúc nãy cô chủ bước ra từ luồng sáng đó thì đột nhiên phép yếm ở đó không còn nữa mừng quá cả đám bay ra làm bất ngờ cho cô chủ ai ngờ hai cô chủ té rồi cả đám nhào đầu xuống đất … à không đám lá lượn qua lượn lại tìm đường ra cuối cùng dính một cục, mà tôi không hiểu làm cách nào mấy tên này nhét một họng lá nữa cơ chứ - Kim long phủi phủi bụi trên người giải thích.

- Vậy à, à hồi nãy ngươi nói phép yếm là sao ? – lần này là Minami.

- Eh vậy suốt hai tháng ở thư viện hai cô chơi không à ?

Bạch kim long ma mãnh hỏi Minami sau khi phun hết đống lá cây trong miệng ra và rồi nhận được một cái cốc từ Minami.

- Chơi cái đầu của ngươi, bộ ngươi không biết các phép bảo vệ và yếm ở Magic Land là bí mật à – Minami hùng hổ nói.

- Itai, biết chứ sao không chẳng qua tôi hỏi chơi cô chủ thôi – Bạch kim long ôm đầu kêu.

- Chị Yuko/cô chủ coi kìa.

- Thôi hai đứa dừng giỡn nữa – tôi lên tiếng giản hoà – Kim long hồi nãy ngươi nói phép yếm đó là…

- Đó là phép yếm cho các linh vật không thể chuyển đổi được, chỉ linh vật được khai phong ấn thì mới chuyển thân đổi trong khu vực bị yếm ngoài khu vực thì không sao ngoài ra những ác linh thì không thể nào xâm nhập được vào khu vực yếm.

- Eh thật vậy sao – tôi và Minami trầm trồ ngạc nhiên.

- Thật chứ sao – Kim long tự tin khẳng định

- Làm như ngươi biết rành lắm vậy đó – tôi lên tiếng triêu gẹo.

- Thật mà nhưng mà không nói cho cô chủ nghe đâu, hứ.

- Ta xin lỗi hihi.

Tôi lên tiếng cầu hoà vì biết dù là chủ nhưng làm mấy tên này giận thì phiền phức lắm, tôi và Minami đột nhiên đứng dậy làm đám loi nhoi kia đứng sững sờ vì không biết bọn tôi sẽ làm gì.

- Bạch kim long, Kim long / Bạch long, Hắc long ta nhớ ngươi quá.

- Cô chủ.

Bốn con rồng nhỏ nghe chúng tôi nói vậy bèn từ dưới tán lá phóng lên vai chúng tôi đầu cọ cọ vào má.

- Huhu cô chủ tụi này cũng nhớ cô chủ nữa.

Normal pov --

Cuộc chúc mừng cô - chủ của Yuko và Minami diễn ra không lâu khi tán lá của cả hai từ từ tiếp đất, kiểm ra lại đồ đạc sau đó cả hai bước ra tiến lại chổ thầy viện trưởng đang đứng, một lát sau những người khác cũng tới.

- Sau thầy không nói với tụi em về việc này chứ.

Vừa bước xuống tán lá là Mariko cằn nhằn, trong khi đó thầy viện trưởng chỉ mỉm cười đáp lại.

- Lúc nãy ta nói rồi mà, à tất cả mọi người điều có mặt đông đủ chứ còn ai sót lại trên cây không.

Sau khi đã điểm xong quân số thì tất cả tiếp tục hành trình men theo con đường đá từ cây khổng lồ xuyên qua khu rừng mà đi.

Đi được một đoạn, lâu lâu lại nhìn về cái cây khổng lồ kia mà khiến cho Yuki không khỏi thắc mắc, mặc dù sống trong thế giới phép thuật nhưng đây là lần đầu tiên Yuki nhìn thấy một cái cây có hình dánh như vậy thế là bèn đi nhanh hơn về phía trước để hỏi thầy viện trưởng.

- Thầy viện trưởng cây đó là cây gì vậy?

- Cây đấy à, là cây giáng tiên – thầy viện trưởng vừa đi vừa trả lời.

- Cây giáng tiên ? – cả bọn tròn mắt ngạc nhiên hỏi vì đây là lần đầu tiên nghe đến cái tên đó.

- Đúng vậy, vì cây này vươn cao tới tận trời xanh quanh năm tươi tốt mà không cần ai chăm sóc giống như được ban phép màu vậy ngoài ra các tán lá cây có thể di chuyển lên xuống được giống như là một chiếc thang mà các vị thần tiên có thể đi xuống nhân gian vậy và trong thế giới phép thuật này theo ta biết là chỉ có hai cây mà thôi một là ở đây và một cây nữa thì ở Tam đảo.

- À thì ra là vậy, nhưng Tam đảo là ở đâu và nơi này là nơi nào? – Miichan hỏi với những thắc mắc đang quay xung quanh trong đầu.

- Tam đảo là nơi ở của thầy ta đã lâu rồi ta chưa đến đó, còn đây là khu rừng thiên Anacassta.

- Khu rừng thiên Anacassta không phải chỉ có trong truyền thuyết thôi sao – Yuki cắt ngang lời thầy viện trưởng với một giọng đầy ngạc nhiên.

- Đúng vậy nhưng truyền thuyết thì cũng điều dựa trên những sự thật rồi sau đó được con người phóng đại ra mà thôi, khu rừng thiên Ancassta này và cả Tam đảo điều nằm cách biệt với thế giới phép thuật và chỉ có một con đường nối hai nơi lại với nhau đó là…

Thầy viện trưởng ngừng lại đưa một ngón tay ra như muốn tìm một người trả lời thay mình.

- Đó là cái cây lúc nãy chúng ta đi qua.

Và Jurina chính là người trả lời cho phần bị đứt còn lại.

- Đúng vậy, nhưng các trò hãy nhớ rằng mỗi khi có người đi qua lối đi đó thì nó sẽ thay đồi vì vậy các trò phải nhớ kí hiệu nằm trên cái cây đó và kí hiệu đó là.
Nói rồi thầy viện trưởng dừng lại dùng ngón tay trỏ vẽ một vòng tròn sau đó vẽ hai hình tam giác ngược nhau trong cái vòng tròn đó.

- Các trò thấy rõ chứ.

- Vâng ạ.

Sau khi nhận được câu trả lời thầy viện trưởng liền lấy chân chà chà lên chổ vừa mới viết.

- Thế lỡ như cái cây đó không còn nữa thì làm sao chúng ta tới đây được , itai.

Minami ngây ngô hỏi và nhận được một cái cốc từ Mariko.

- Đồ ngốc đó là lối đi vào thì làm sao có thể bị phá huỷ được chứ.

- Em chỉ đặt giả thuyết thôi mà huhu.

- Cô đừng thấy cô chủ tôi hiền mà ăn hiếp nha – Bạch long đang xoa xoa chỗ Mariko vừa kí vào tức giận nói.

- Thì sao hả, ngươi có tin ta kêu Bạch hổ xử ngươi không.

Mariko bây giờ đang đứng chống nạnh nói với Bạch long, từ trước đến giờ không sợ trời không sợ đất chẳng lẻ con rồng nhỏ mà phải sợ hay sao. Nói là làm Mariko đang định cho chú hổ trắng của mình qua xử lí con rồng nhiều chuyện kia thì bị câu nói của thầy viện trưởng dừng lại.

- Tại sao không mọi vật điều do chúng ta tạo ra và chúng ta điều có thể phá huỷ nó được.

- Eh~ vậy nếu chuyện đó xảy ra thì làm cách nào mà chúng ta có thể di chuyển qua lại được chứ - Yuko thắc mắc hỏi.

- Được nếu như các trò có thể tìm thấy một trong những đồ vật có khắc hình thù đó thì sẽ di chuyển được thôi.

- Vậy có khó gì chúng ta khắc xong rồi thì qua được chứ gì – Miichan đưa ra ý kiến.

- Nhưng ta e là khó đấy – thầy viện trưởng trả lời.

- Tại sao vậy? – Yuko tiếp tục hỏi.

- Vì hình đó chỉ có hiệu nghiệm khi được một pháp sư pháp thuật cao và một tâm hồn trong sáng còn không thì khi bước qua con đường đó sẽ rơi vào một nơi tối tăm không lối thoát và sẽ ở đó mãi mãi, vì vậy các trò hãy chú ý là không được tự khắc bậy bạ nếu có người không biết bước vào thì chính ta đã hại họ đấy – thầy viện trưởng bình thản giải thích.

- Eh~ nguy hiểm thật đấy, mà Nyan Nyan sao nãy giờ không thấy cậu nói tiếng nào vậy.

Yuko sau khi nghe thầy viện trưởng nói thì quay qua hỏi Haruna vì nãy giờ thấy Nyan Nyan của cô toàn im lặng mà thôi.

Haruna nghe vậy dừng lại hít một hơi rồi lên tiếng.

- Xách đống hành lý này nặng muốn chết còn hơi sức đâu mà nói nữa.

- Từ nhỏ nó đâu có quen làm việc nặng đâu nên giờ mới vậy đó – Mariko đứng gần đó bổ sung.

- Sao cậu không nói sớm, đây tớ xách giùm cho.

Nói là làm Yuko bước tới cầm hành lí giúp Haruna với hi vọng là hành động này sẽ ghi điểm với Haruna.

- Nhưng mà nặng lắm đấy - Haruna nhìn thân hình nhỏ bé của Yuko e ngại lên tiếng.
Không sao tớ quen rồi – Yuko nói rồi cười hì hì.

Haruna e ngại cho cô bạn nhỏ của mình liền bước tới đòi xách phụ vì lúc này thì người Yuko trước sau đeo balo hai tay thì ôm hai cái vali đã vậy còn mang trên người cây kiếm nữa, nhìn thấy Yuko như vậy mà không khỏi đau lòng.

- Vậy để tớ xách phụ cho nhìn cậu kìa đã nhỏ con rồi mà còn vác đống này nữa làm tớ chỉ nhìn thấy hành lý chứ không thấy cậu đâu cả, đưa balo lại cho tớ nào còn cậu thì cầm bên này vali còn tớ cầm bên này.

- Ơ …tớ mang được mà – Yuko nhìn Haruna nói vì đâu nỡ để người đẹp của mình vất vả.

- Đưa đây không là tớ giận cậu luôn đó.

Haruna cương quyết nói và thế là Yuko phải làm theo mặt thì buồn nhưng đang nhảy tưng tưng trong lòng vì ít ra Haruna cũng quan tâm để ý đến cô.

Còn Minami thấy Yuko và Haruna như vậy cũng quay sang tìm kiếm Acchan thì thấy cô nàng đang lê bước cùng với mớ hành lý của mình, thấy vậy Minami mới chạy lại giúp.

- Acchan nặng không đưa đây tớ xách phụ cho.

Minami quan tâm hỏi Acchan nhưng lại nhận được một gáo nước lạnh.

- Sao không để người ta đi đến nơi rồi quay lại giúp.

- Tớ xin lỗi, đưa đây tớ xách giùm cho.

- Thôi khỏi cậu lại đi với chị Yuko của cậu đi, tớ đây làm được – Acchan bực dọc trả lời.

- Đã bảo đưa đây rồi mà.

Acchan cứng đầu thì Minami cũng không kém lấy ngay cái vali trên tay Acchan đang cầm, nhưng.

- Ây da, cậu đựng cái gì trong này mà nặng dữ vậy Acchan?

Minami nhìn cái vali của Acchan mà không khỏi thắc mắc lên tiếng, gì đâu mà cái vali to bằng cả người cô đã vậy còn nặng nữa chứ.

- Cậu không muốn xách thì nói đại đi đầu cần viện lí do.

Mặc dù nói vậy nhưng Acchan biết là nó rất nặng bởi vì có quá nhiều thứ phải mang theo mà cô thì không biết bỏ cái nào lấy cái nào cả thế nên cho hết vào là tốt nhất, cũng may là vali này có gắn bánh xe địa hình mini ở phía dưới chứ không là cô cũng không biết làm sao cả.

- Không sao tớ xách được mà – Minami đang xoay sở với mớ hành lý lên tiếng.

- Sao các em không nhờ linh vật mình mang hộ, tuy chúng đang ở trạng thái thu nhỏ nhưng có thể mang được theo khối lượng gấp 100 lần mình đấy – thầy Rjinku đi từ sau thấy vậy lên tiếng trong khi chỉ vào chú phi ưng điểu của mình đang mang hành lý lượn lờ bay phía sau.

- Vậy à, mừng quá.

- Cám ơn thầy.

- Nhưng sao tới giờ thầy mới nói.

Cả nhóm người thì phàn nàn, người thì cảm ơn thầy Rjinku nhưng ai cũng rất vui vì không phải mang đống hành lý nặng nề nữa liền nhờ các linh vật của mình mang hộ. Thấy vậy Minami dùng một đoạn dây thừng nhỏ của mình mang theo buộc vào tay cầm vali và balo của Acchan và Haruna rồi sau đó tạo một vòng tròn nhỏ chắc chắn để phụng hoàng có thể dùng chân quắp vào bay lên mà không bị rớt rồi bay theo phía sau ngoài ra Haruna và Achhan cũng dùng cách như vậy để nhờ hai con phụng hoàng còn lại mang giùm hành lý của Yuko và Minami coi như trả công mang hộ hành lý giúp. Còn về phía Mayu, Tomomi thì sau khi được Minami và Yuko buộc mớ hành lý lại thì hai nàng tiên của họ đang vui vẻ bay lại xách dùm rồi bay lượn kế bên không những thế Mayu và Tomomi còn tốt bụng nhờ hai nàng tiên còn lại mang giùm mớ hành lý của Tomochin và Miiichan, Rena và Yuki cũng vậy nhờ bốn linh hồn Samura và ninja của mình mang mấy cái hành lý của mình cùng với Jurina và Mariko tội nghiệp nhất là Sayaka và Sae nhìn qua nhìn lại thấy ai cũng được mấy linh vật bay được mang giúp mà không khỏi xót cho con tinh tinh và con báo của mình đang kệ nệ bưng bê mớ hành của mình đi phía sau thấy vầy thầy Rjinku và cô Sakura tốt bụng đã nhờ con phi ưng điểu và tiên hoa còn lại của mình mang giúp thấy vậy hai người mừng ra mặt và vui vẻ nhất có lẽ chính là mấy con linh vật của Yuko, Minami, Miichan, Mariko, Tomochin, Jurina không phải mang đồ nên cả đám tụ tập lại vừa đi vừa nói chuyện còn hai con linh vật của Sayaka và Sae sau khi thoát nạn cũng chạy tới nhập bọn. Bây giờ trên người cả nhóm không còn mớ hành lý nặng nề nữa mà chỉ còn mấy cái vũ khí trên vai nên bước chân cũng nhanh hơn lúc nãy, cả bọn vừa đi vừa hát vang cả khu rừng đột nhiên.

“ÉC, ÉC, ÉC”, “sột xoạt”, “Gruuu”….

Có tiếng hét của một loài động vật kèm theo rất nhiều âm thanh ở phía bên hông đang tiến lại gần cả nhóm, đột nhiên thầy viện trưởng la lên.

- Tất cả mau chạy lại cái hang chỗ gốc cây cổ thụ mau lên.

- Tất cả chạy mau – thầy Rjinku hét lên.

Thế là tất cả mọi người ba chân bốn cẳng chạy lại cái hang mà thầy viện trưởng chỉ mặc dù cả bọn không biết chuyện gì đang xảy ra. Sau khi tất cả mọi người và linh vật vào gốc cây an toàn thì thầy viện trưởng ra lệnh im lặng và ngồi xuống quan sát, cũng may là cái hang này đủ to và đủ rộng nên mọi người có thể dễ dàng ngồi quan sát những gì xảy ra bên ngoài.

“Gruuu”, “ÉC, ÉC”, “ào, ào, xoạt, xoạt”

Tiếng động ngày càng lớn dần lớn dần khoảng 3 phút sau khi tất cả mọi người có mặt trong hang thì phía bên ngoài chổ họ vừa mới nghe tiếng động thì những cái cây gần đó bắt đầu rung chuyển một cách dữ dội các thân cây gần đó đan vào rồi lại tách ra giống như sắp có một trận cuồng phong. Đám cây bắt đầu tách ra sau đó là một vật gì đó rất to lớn vừa bị hất ra khỏi đám cây nằm dài xuống đất đá khiến bụi bay đầy trời.

“Rầm” , “Gruuu”, “ ÉC, ÉC”

Đợi một lúc sau khi lớp bụi dần dần tan bớt thì con vật vừa nằm xuống đất kia đang từ từ đứng dậy ngoắc ngoắc cái đầu, nhìn kĩ thêm một chút nữa thì Yuko hình như phát hiện được con vật đó là con gì.

- Đó là một con T-rex – Yuko thì thầm.

- Cái gì – Yuki đột nhiên la lớn khi nghe đến tên khủng long bạo chúa.

- Suỵt, im lặng nào các trò – thầy viện trưởng ra dấu giữ im lặng.

- Vâng – cả bọn thì thầm.

Con T-rex nghe thấy có âm thanh lạ gần đấy liền đảo mắt quan sát và đi lại gần nơi phát ra âm thanh đó thấy vậy cả nhóm đang đứng trong hang lúc này chỉ biết ôm nhau cầu trời là đừng cho con khủng long đó phát hiện, Yuko lúc này đang làm cục nhân cho tất cả mọi người ôm, Minami thì đang ôm Yuko cứng ngắc còn Acchan thì đang ôm Minami, Miichan thì ôm phía còn lại của Yuko trong khi đó Haruna thì núp đằng sau lưng Yuko ló đầu ra quan sát, Mariko thì ngồi kế bên đó ôm Jurina, Rena thì dựa vào Jurina và Miichan để xem, Yuki, Mayu, Tomomi và Tomochin thấy con khủng long đang tiến lại gần thì từ từ nhích lại gần Acchan hơn nữa còn Sayaka và Sae đang đứng bất động sau lưng Haruna còn mấy con linh vật thì khỏi nói tuy là linh vật nhưng người ta có câu nói chủ sao tớ vậy, mấy con linh vật hiện nay đang núp quan sát ở trong cái hốc do mấy cái hành lý đè lên nhau tạo thành, chỉ có thầy viện trưởng và thầy Rjinku vẫn còn giữ bình tĩnh để quan sát riêng cô Sakura thì đang núp sau lưng thầy Rjinku.

- Eh~.

Yuko tuy bị ôm cứng nhưng hình như phát hiện ra được ánh sáng vừa loé lên chỗ đám cây đó liền đưa tay chỉ mọi người nhưng không ai dám nhìn và chỉ nhìn tên khủng long bạo chúa đang tiến lại gần nơi họ núp.

- Gì vậy chị Yuko .

Minami ngước đầu lên thì thầm hỏi và nhìn theo hướng bàn tay Yuko chỉ nhưng khi vừa quay lại nhìn thì thấy con T-rex đang tiến lại gần, mặt đất chổ họ ngồi run lên vì những bước chân của con T-rex thấy vậy Minami liền vùi đầu vào người Yuko.

- Em có thấy ánh sáng vừa loé lên từ chổ đó không, nhìn thử đi nhóc – Yuko chỉ Minami nó vừa loé lên nữa đó.

Minami lấy can đảm ngước đầu lên nhìn quay qua nhìn thì thấy con T-rex đã đang từ từ quay trở lại nơi nó vừa mới ngã và thấy từ đám cây có ánh sáng đang loé lên ngày càng rõ.

- Chị Yuko ánh sáng đó là gì vậy – Minami sau khi thấy liền hỏi Yuko.

- Chị không biết nữa nhưng cứ xem thử xem – Yuko xoa đầu Minami.

Cả nhóm sau khi thấy con T-rex rời đi thì mới thả lỏng người ra và tiếp tục quan sát nhưng không rời nhau nữa bước.

Còn nói về con T-rex nghe thấy âm thanh lạ liền bước tới nơi phát ra âm thanh để xem, nó hướng về nơi nhóm Yuko đang núp mà bước đột nhiên nó phát hiện kẻ vừa mới gây thương tích cho nó đang tiến lại gần liền bước trở về chổ cũ chuẩn bị chiến đấu tiếp. Từ trong đám cây rừng có một vật gì đó đang lao đi với tốc độ xé gió cuốn bay mọi thứ cản đường nó và lao ra tông vào con T-rex, con T-rex một lần nữa bị tông mạnh bay ra gần xa 20m và hất tung những cái cây gần đó lên bụi lại tung mịt mù, sau khi lớp bụi đạ nhạt bớt thì trong lớp bụi đó đang hiện ra hình ảnh của hai con vật đang tấn công lẫn nhau một là con T-rex vừa mới bị hất tung đang đứng dậy và hai là một con rồng màu xanh lục (lục long) to gấp 3 lần con T-rexvới đang cuộn mình bay lượn tại chổ mà con T-rex vừa bị hất tung đi, con T-rex sau khi đã đứng dậy thì lập tức chạy lại tấn công và nhận một cú trời giáng từ cái đuôi con rồng nó ngã nhào rồi đứng dạy tấn công cứ như thế khoảng 10 phút sau có vẽ như con T-rex đã không chịu được nó cố gắng đứng dậy lần nữa nhưng rồi ngã nhào xuống đất, đột nhiên từ trên đầu con lục long có một người cầm một thanh giáo nhảy xuống cắm phập vào tim con T-rex, con T-rex kêu lên mấy tiếng yếu ớt rồi nằm im hẳn.

- Hay lắm đánh hay lắm.

Yuko không biết từ đâu đứng trước cửa hang vui vẻ lên tiếng.

- Chị yuko coi chừng nguy hiểm– Minami từ trong lao ra kéo tay Yuko.

- Yuko baka – Haruna cũng mặc nguy hiểm chạy ra kéo tay còn lại của Yuko lôi vào.

Thấy tiếng động lạ con rồng liền lao tới chỗ phát ra â thanh đó, mọi người thấy Yuko gặp nguy hiểm liền chạy ra kéo tên sóc lóc chóc đang đứng chết lặng vào nhưng quá muộn con rồng lúc này đã tới gần và chỉ cách nhóm chừng 2m, nó khì những luồn khí nóng vào cả nhóm, đôi mắt sắc nhọn cùng những móng vuốt đang từ từ dài ra như thể chuẩn bị tấn công.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét