hello

(>.<) chào mừng bạn đến với thế giới của CHINAKAT (>.<)

Thứ Sáu, 28 tháng 12, 2012

[Fic] Cuộc chiến của ánh sáng và bóng tối chap 8.5

[Fic] Cuộc chiến của ánh sáng và bóng tối
Tác giả: Torin

Rating: [T] là được rồi nhỉ

Tình trạng: On-going

Pairing: Kojiyuu, BCCC, Mayuki,....
Lúc này Minami và Yuko đã từ từ mở mắt của mình ra và cả hai đang đứng ở giữa cánh đồng rộng lớn. Cả hai người điều thấy nó rất giống với cánh đồng mà lúc cả hai chiến đấu với con T-rex hiện ra. Yuko bị một tiếng la của một cô bé thu hút.

- Yuuchan à, đợi tới với tớ theo không kịp.

Đó là giọng của một cô bé tóc dài đang chạy phía sau cô bé nhỏ con hơn kêu cô bé đó đợi.
- Nyan Nyan à, cậu chạy chậm quá, nếu cậu bắt được tớ thì tớ sẽ cho cậu vật này.
Cô bé nhỏ hơn vừa chạy vừa vẫy vẫy tay quay đầu lại nói.

‘Hình ảnh này sao giống như hôm bữa vậy mà khoan Yuuchan rồi còn Nyan Nyan nữa là sao’ Yuko đứng với những suy nghĩ trong đầu. Hai đứa bé tiếp tục chạy về hướng Yuko nhưng lần này Yuko có thể dễ dàng nhận ra khuôn mặt của hai đứa bé.

- Ê đó là mình lúc nhỏ mà, chả lẽ đây là quá khứ đã mất của mình sao – Yuko la lên khi thấy cô bé nhỏ con hơn chạy qua mình.

Đúng vậy ánh sáng của ngôi đền đã đưa tất cả mọi người trở về quá khứ trở về những khoảnh khắc mà không ai trong số họ muốn nhìn thấy nó trong đời mình.

‘ầm’ , ‘iati’

Yuko lúc nhỏ đang chạy ( Yuko ) đang chạy thì vấp té, thế là cô bé tóc dài hơn vội vả chạy đến.

- Yuuchan cậu có sao không – cô bé tóc dài vội chạy lại.

‘ Sao giống Nyan Nyan thế nhỉ, không lẽ là Nyan Nyan thật sao, vậy là trước đây mình và Nyan Nyan có quen biết nhưng tại sao cậu ấy lại không nói với mình tại sao bà và dì không nói chuyện này, chuyện này rốt cuộc là sao’ Yuko đứng với những suy nghĩ của mình nhưng bị giọng nói của hai cô bé kéo về hiện tại.

- Yay, bắt được cậu rồi – Haruna ôm cô bạn mình.

- Cậu ăn gian – Yuko hơn la lên lộ ra hai núm đồng tiền dễ thương.

- Cậu chỉ nói tớ bắt được cậu thôi mà – Haruna nói lại.

‘chụt’

- Đền cho cậu đó, hết đau chưa – Haruna hôn cô bạn bé nhỏ của mình.

- Eh ~ tớ..tớ – Yuko nói lắp bắp rồi lấy từ trong túi áo một vật gì đó đưa cho cô bạn của mình – cho cậu đó.

- Gì vậy – Haruna hỏi.

- Là sợi dây chuyền của tớ làm bằng pháp thuật tặng cho cậu đó, có sợi dây chuyền này giống như là tớ ở bên cậu, còn nữa tớ cũng có một sợi nè mà mặt dây chuyền của tớ lớn hơn của cậu – Yuko nhỏ luyên thuyên nói rồi lấy một sợi dây khác trong áo mình ra rồi sau đó lấy mặt dây chuyền của Haruna nhỏ gắn vào phía bên trong mặt dây chuyền của mình rồi Yuko nhỏ hơn tự hào nói – như vậy nè, như vậy có nghĩa là lúc nào tớ cũng bảo vệ cậu đó.

- Yuuchan – Haruna ôm cô bạn nhỏ bé của mình.

- Nyan Nyan sau này cậu sẽ là vợ của Oshima Yuko này, tớ sẽ bảo vệ cậu suốt đời – Yuko đẩy Haruna ra rồi nhìn vào mắt cô bạn mình hùng dũng nói.

- Yuuchan, cậu không được thất hứa đâu đó – Haruna nũng nịu nói.

- Uhm – Yuko mỉm cười.

Yuko nhìn thấy mà không khỏi phát cười về mình lúc nhỏ, nhưng sợi dây chuyền đúng rồi sợ dây chuyền đó kể từ sau tai nạn cô đã bỏ vào hộp và không bao giờ đụng đến nó nữa và bây giờ nhửng ký ức lúc nhỏ đang tràn về não của Yuko, cô mỉm cười rồi sau đó ngó xung quanh để tìm Minami để nói cho Minami biết nhưng hoá ra Minami đang đứng ngây ngốc đằng kia thế là Yuko bước tới.

Còn về Minami thì Minami đang đứng gần hai đứa bé mà khi nhìn vào Minami có thể nhận ra ngay lập tức đó chính là mình lúc nhỏ còn cô bé cao hơn Minami nhìn kĩ một chút ‘đúng rồi, đúng là Acchan rồi điệu bộ đó không lẫn vào đâu được, vậy là mình lúc trước mình có quen biết Acchan sao, sao mình không nhớ vậy nè’ Minami đang nhìn hai đứa trẻ với một đống suy nghĩ trong đầu.

- Tớ đã bảo cậu bao nhiêu lần rồi là không được đụng đến đồ đạc của tớ khi không được sự cho phép của tớ rồi mà – Minami la lên.

- Tớ xin lỗi tại tớ thấy nó đẹp mà, mà không phải bình thường cậu cũng hay cho tớ xem sao – Acchan nói.

- Cậu sai rồi mà còn nói nữa hả, lần sau không được như vậy nữa nghe chưa, không là tớ giận đấy - Minami hơn tiếp tục lên lớp.

- Biết rồi mà, Minami đừng giận tớ nữa nha – Acchan bước tới nắm tay cô bạn mình đưa qua đưa lại.

- Uhm~ cho cậu đó, mình và chị Yuko mới học được đó – cô bé gở chiếc nhẫn từ trong ngón tay áp út ra đưa cho cô bạn của mình – xem này trong nhẫn còn có khắc tên của hai tụi mình đó.

- Đâu – Acchan nhỏ hỏi.

- Nè, Atsumina đó – Minami chỉ cho cô bạn mình.

Minami thấy hai cô bé đưa chiếc nhẫn lên xem bèn cối xuống đột nhiên cô nhớ đến một sự việc thầm kêu lên.

- Đúng rồi chiếc nhẫn này là của mình, mình đã để nó chung với sợi dây chuyền của chị Yuko trong cái hộp bỏ dưới sàn giường mà.

Thế là những kí ức của Minami dần dần xuất hiện lại trong đầu và hình như cô đã nhớ lại những việc đã xảy ra trước đây.

Nhưng mà chỉ là hình như mà thôi, những mảnh gép kí ức của Yuko và Minami dần dần hiện về nhưng vẫn còn thiếu một mảnh quan trọng để hoàn thành một bức tranh gép về kí ức hoàn hảo.

- Minami – Yuko bước tới vỗ vai Minami.

- Chị Yuko, hình như em đã nhớ lại những chuyện đã xảy ra trước đó – Minami vui mừng nói.

- Em cũng vậy à – Yuko ngạc nhiên.

- Chị cũng vậy – Minami không tin vào tai mình hỏi lại.

- …. – Yuko gật dầu như xác nhận đó là đúng.

Hai chị em tính ôm nhau nhưng mà có một giọng nói khác cắt ngang.

- Yuko, Minami, Acchan, Haruna mau về thôi trời gần tối rồi – người phụ nữ cầm chiếc khăn đứng gần chiếc xe nói.

- Dạ vâng – cả bốn đứa bé lập tức chạy theo.

Minami và Yuko cũng đi theo phía sau.

- Đó là papa, mama, cậu, rồi còn có mẹ Nyan Nyan và bố Acchan nữa – Yuko nhớ lại la lên.

- Uhm em nhớ rồi – Minami vui mừng nói.

Thế là Minami và Yuko đi theo chiếc xe của gia đình trở về, chiếc xe chạy trên xa lộ với tiếng cười nói của người lớn và cả những tiếng đọc ê a của lũ trẻ.

- Yuko, Minami hai đứa ngủ một chút đi – mẹ Yuko dịu dàng lên tiếng.

- Mami đợi con đọc hết phần này với Minami đã – Yuko nói lộ ra hai núm đồng tiền.

- Phải đó bác, cho tụi con đọc một chút xúi thôi mà – Minami cũng nũng nịu nói.

- Uhm, cũng được nhương chỉ hết phần này thôi đó – mẹ Yuko nói rồi xoa đầu hai đứa nhỏ.

‘Két, két’

Tiếng thắng xe đột nhiên rít lại làm cho những người trong xe ngã về phía trước. Trước xe là một người mặt áo choàng màu đen và ẩn trong lớp áo choàng ấy là đôi mắt màu đỏ nhìn những người trong xe đầy vẻ kinh bỉ đang đứng chặn trước xe. Cha Minami và cha của Yuko không nói gì ra hiệu cho những người còn lại im lặng rồi mở cửa xe bước ra.

- Aki-T ngươi muốn gì – cha Yuko dùng ánh mắt nghiêm nghị hỏi.

- Oshima-san anh hỏi ta muốn gì à, ta đã nói ngay từ đầu rồi mà hợp tác thì sống không thì chết – Aki-T nói với giọng mỉa mai.

- Vậy thì tôi không còn cách nào khác cả - cha Yuko chán nản nói.

Trong lúc đó ở trong xe mẹ Yuko đã ra lệnh cho Yuko và Minami lúc nhỏ núp ở thân sau của ghế trước, hai chị em ngồi núp nhưng không quên đưa mắt nhìn ba mình đang nói chuyện với người đàn ông kì lạ kia. Còn Yuko và Minami bây giờ đang ở quá khứ nên không thể làm gì được ngoài việc đứng xem trong bất lực.

Cha Yuko ra lệnh cho cha của Minami trở vào xe ngay lập tức, cả hai trở vào ba của Minami nhanh chóng rồ máy rồi phóng đi với hết tốc độ. Aki-T lập tức tránh ra hắn mỉm cười rồi ra lệnh cho một đám yêu quái tấn công còn hắn thì biến mất. Đám quái vật chạy theo chiếc xe, ba của Yuko đưa đầu ra dùng phép tạo ra quả cầu ánh sáng bắn vào mấy con quái vật, mẹ Yuko sau khi dùng phép bảo vệ lên hai đứa trẻ thì cũng mở của sổ giúp chồng mình, cả ba cùng triệu tập linh vật của mình ra nhưng không may là lúc cả ba linh vật vừa xuất hiện thì bất ngờ từ trên trời hiện ra một đám yêu quái khác bu lấy cả ba linh vật thế là cả ba linh vật phải đáp trả lại thay vì cứu chủ nhân mình.

Đánh được một lúc thì đám quái vật cũng từ từ bớt nhưng không may là chiếc xe đang phóng đi vớ tốc độ cao đột nhiên cha Minami thấy một cụ già đang băng qua đường liền bẻ tay lái không ngờ vừa bẻ tay lái xong thì từ xa một chiếc xe tải đang lao đi tông thẳng vào chiếc xe chở gia đình Yuko làm chiếc xe bay lên xoay vài vòng rồi rơi xuống, chiếc xe móp méo hoàn toàn còn chiếc xe tải thì nằm chắn ngang giữa đường ba người trên chiếc xe tải không tránh khỏi thương vong, còn nói về ba con linh vật thì chúng đang đánh trả rồi đột nhiên hoá thành tro bụi bay về nơi sinh ra chúng và hình thành ba trứng rồng nằm đợi chờ chủ nhân mới xuất hiện. Còn cha mẹ Yuko và ba của Minami thì tình huống xảy ra quá bất ngờ nên không thể thực hiện phép bảo vệ kịp thế là cả ba cùng nhìn hai đứa trẻ lần cuối mỉm cười trước khi chiếc xe chạm đất mẹ Yuko còn dặn dò hai đứa bé đang khóc nấc.

- Yuko và Minami, hai hứa hãy hứa với ta là phải yêu thương chăm sóc bảo vệ lẫn nhau….

‘Rầm’ chiếc xe rơi xuống và những người còn lại đều bất tỉnh hoặc chết. Còn về bà già xuất hiện giữa đường thì ra chính là do Aki-T hoá trang thành, hắn tiến lại xem những người trên xe đã chết chưa sau đó hắn gọi một cuộc điện thoại rồi cùng với đồng bọn biến mất.

Nói về Yuko và Minami thì hiện tại cả hai đang quỳ trước chiếc xe đổ nát vừa khóc vừa gọi tên cha mẹ mình. Khung cảnh thay đổi Yuko và Minami đang ở một căn phòng trắng nhưng cả hai không để tâm tới mà vẫn quỳ khóc.


--------


Haruna và Acchan thì thấy mình đang đứng tại phòng khách của nhà mình. Cả hai đang thắc mắc tại sao mình ở đây thì.

- Con mụ đê tiện, mày chết đi.

Một người đàn ông thân hình cao ráo đang đạp vào bụng một người phụ nữ hắn vừa đạp vừa quát lên. Rồi từ trên lầu có một cô bé tóc dài khoảng 7, 8 tuổi chạy xuống ôm lấy người phụ nữ đó hắn điên tiết lên định nạp nhưng hắn lại dùng phép hất cô bé tóc dài đó qua một bên rồi hành hạ tiếp.

Haruna và Acchan nhanh chóng nhận ra đó là cha và mẹ Haruna và Haruna.

- Tại sao mình lại ở đây, tại sao mình lại thấy những cảnh này – Haruna run sợ lùi lại vài bước rồi được Acchan ôm lấy.

- Chị Haruna không sao đâu, có em ở đây với chị mà – Acchan ôm Haruna nói.

Tại sao lại hiện ra những cảnh này cô và Haruna muốn quên rất lâu rồi nhưng tại sao bây giờ lại xuất hiện.

- Mày là đứa đáng chết – cha Haruna tiếp tục đá vào bụng mẹ Haruna.

- Anh tha cho chị ấy đi, em xin anh mà – một người đàn ông khác bay vào nắm lấy chân ông Kojima và không ai khác chính là cha Acchan.

- Mày tránh ra, đồ sát vợ – ông Kojima đạp một phát vào người ông Maeda rồi quay sang quát tiếp – đồ tiện nhân không ngờ mày ngoài dụ dỗ trai bên trong thì dụ dỗ em rễ.

Người phụ nữ không nói gì bà chỉ mỉm cười với miệng đầy máu ánh mắt thì đau khổ nhưng như thế làm cho bà đã đẹp nay lại còn đẹp thêm.

- Ông không được nói mẹ tôi như thế, mẹ tôi không như thế - Haruna bò lại ôm mẹ mình nói.

- Đồ ranh con mày đừng tưởng mày là người thừa kế thì tao không giết mày, tránh ra – ông Kojima tức điên lên rồi dùng chân chuẩn bị đạp Haruna.

- Không được – một cô bé khác chạy ra ngăn đó chính là Acchan.

- Lại là mày nữa – ông Kojima quát lên sau đó quay sang đạp ông Maeda khiến ông Maeda đang đứng dậy chao đảo đập đầu vào cạnh tủ chảy máu.

- Ông không được ăn hiếp cha của tôi – Acchan chạy lại cha mình la lên.

- Lũ súc sinh – ông Kojima nhếch mép nói.

- Anh à đâu cần phải ăn thua với tụi nhỏ làm gì – một người phụ nữ ngồi chiểm chệ trên chiếc ghế gần đó lên tiếng.

- Em yêu anh phải dạy tụi nhỏ một chút cho nó biết thế là là gia quy chứ - ông Kojima nghe người phụ nữ đó nói bèn hạ giọng xuống.

- Nhưng mà anh lớn tiếng làm Ruu thức giấc thì sao – người đàn bà đó nói trong khi đang bước lại gần ông Kojima.

- Ừh há anh quên – ông Kojima nói nhỏ nhẹ.

- Ông bà làm gì mà lớn tiếng thế - một người con trai khoảng 12, 13 tuổi đứng trên lầu đang ngáp ngắn ngáp dài hỏi, đó chính là người anh cùng cha khác mẹ với Haruna, Kojima Ruu.

- Không có gì đâu con ngủ tiếp đi – ông Kojima cười nói.

- Mấy người đúng là phiền phức – Ruu lảm nhảm rồi trở về phòng.

- Để em lên dỗ thằng bé – người đàn bà hun ông Kojima rồi đi lên lầu.

- Mày nhớ lấy không có chuyện tao tha thứ lần sau nữa đâu.

Nói rồi ông Kojima bỏ đi không quên đá một phát vào cái bình sắt gần đó vào người mẹ Haruna. Mẹ Haruna thấy chồng đá bình sắt vào mình bà liền đẩy Haruna nhỏ ra và kết quả chiếc bình bay vào đầu bà mạnh đến nỗi móp méo còn đầu mẹ Haruna thì chảy máu rất nhiều. Gia nhân đợi ông Kojima đi lập tức lấy xe chở mẹ Haruna và cha Acchan vào bệnh viện nhưng não mẹ Haruna bị ảnh hưởng quá mạnh từ đó bà trở thành người thực vật còn cha Acchan sao khi tỉnh dậy thì nửa tỉnh nửa mơ. Còn Haruna và Acchan hiện tại chứng kiến cảnh rồi cả đang ôm nhau khóc mà không nhận thấy mình đang ở trong căn phòng trắng cùng Yuko và Minami.


------


Yuki và Rena thì đang đứng ở một ngôi nhà cổ theo phong cách của Nhật Bản.

- Yuki đây là – Rena hình như nhận ra mình đang ở đâu bèn lên tiếng.

- Đừng nói với tớ đây là – Yuki đưa ánh mắt mình về phía Rena.

Cả hai đang đứng ở ngôi nhà của người bác mình, xa xa phía tây của căn nhà đang bốc cháy dữ dội kèm theo đó là tiếng đánh nhau rất hỗn loạn chưa đầy năm phút thì từ phía đám cháy có một tốp người dẫn theo hai cô bé chạy đến chỗ Yuki và Rena. Người đàn ông dẫn đầu đám người dẫn hai cô bé xuống sàn nhà để nấp còn căn dặn im lặng dù cho bất cứ chuyện gì xảy ra cũng không được ra xong rồi ông ta quay lại phòng thủ. Một lát sau có một nhóm người mặt đồ đen xuất hiện thế là cả hai lao vào chém nhau mưa tên, phi tiêu bay loạn xạ các linh vật thì tấn công lẫn nhau máu thì đổ lênh láng người người thi nhau ngã xuống Yuki và Rena nhỏ cố moi hai lỗ nhỏ để xem. Có vẻ bên phía Yuki và Rena nhỏ đã yếu thế bây giờ nhóm người áo đen đang bao vây chúng lớn tiếng hỏi.

- Hai kẻ thừa kế đâu rồi.

- Ta không biết – người đàn ông lúc nãy giấu Yuki và Rena trả lời.

- Không biết, người bảo vệ kẻ thừa kế mà không biết à, bây đâu chém – tên cầm đẩu mỉa mai rồi ra lệnh đánh.

Nhưng có vẽ bên này không trụ được lâu, người đàn ông bảo vệ Yuki và Rena bị chém một nhát vào cánh tay máu lập tức phun ra, ông ta cố di chuyển lại chỗ Yuki và Rena từ phía sau một tên áo đen khác nhảy lên đâm một nhát xuyên qua người đàn ông đó, người đàn ông ngã xuống làm thanh kiếm xuyên qua sàn thanh kiếm nằm ngay trước mặt Yuki và Rena máu từ từ nhiễu xuống.

- Cô chủ bảo trọng – người đàn ông thì thầm rồi tắt thở.

- Bây đâu lục hết nơi này cho ta – kẻ cầm đầu sau khi đã trừ khử hết ra lệnh lục xét.

‘Rầm’ một tiếng động lớn thì ra cha Yuki và Rena đã tới để giải thoát cho hai con gái của mình, hai ông ra lệnh trừ khử tất cả những tên áo đen sau đó đi tìm Yuki và Rena.
Yuki và Rena nhìn thấy nỗi sợ hãi ám ảnh mình suốt nhiều năm trời cả hai ngã quỵ xuống ôm nhau mà nét mặt thì rất hoảng loạn, không gian chuyển động đưa Yuki và Rena về căn phòng trắng nơi có Yuko, Minami, Haruna, Acchan.


-----


- Có người bị thương.

Mayu và Tomomi đang thắc mắc tại sao mình lại ở phòng khám của gia tộc thì bị tiếng la của ai đó gây chú ý.

- Có chuyện gì vậy, chiyu – cô bé từ trong chạy ra mở cửa hỏi và cả hai lập tức nhận ra đó là Tomomi lúc nhỏ.

- Tiểu thư có người bị thương nặng, lão gia đâu rồi – người gia nhân hoảng hốt.

- Papa ta và ngài Kansai đi hái thuốc lát nữa mới về - một cô bé nhỏ hơn với cột hai bím tóc bước ra nói.

- Không xong rồi người này bị thương rất nặng, những người khác không thể chữa được – người gia nhân hoảng loạn nói rồi anh ta nảy ra một ý kiên – hay là hai cô ra chữa giúp đi hai cô là người thừa kế mà.

- Ta sao không được đâu – Mayu từ chối.

- Nhưng mạng người là trên hết – nói rồi anh ta kéo Mayu và Tomomi ra chỗ chữa bệnh.

- Nhưng ta chỉ biết chữa vết thương nhẹ thôi – Mayu bị kéo đi vùng vẫy nói.

- Thì sơ cấp cứu trước khi hai lão gia về là được – anh ta lôi cả hai lại chỗ người bị thương.

Người đàn ông bị thương máu me khắp người liên tục kêu la vì đau. Người gia nhân hối Mayu và Tomomi thế là cả hai giơ tay lên chỗ bị thương rồi tạo ra tia sáng thế nhưng người đàn ông lại càng kêu la hơn nữa. Mayu và Tomomi nhắm mắt lại tạo một tia sáng mạnh hơn thế nhưng máu lại từ vết thương ấy phun ra bắn thành vòi phun khắp người Mayu và Tomomi, người đàn ông bị thương kêu lên vài tiếng ngồi chết đi trong khi mắt vẫn mở. Mayu và Tomomi thấy người đàn ông đó chết rồi run sợ lùi lại vài bước và nhìn vào đôi bàn tay của mình cả hai không biết rằng người này đã bị kí sinh trùng ăn phải lấy hết bọn nó ra thì mới có thể chữa lành được còn không thì chỉ có nước chết mà thôi. Ngày hôm sau cha của Mayu và Tomomi trở về nghe lại sự việc cả hai rất tức giận lập tức đuổi việc tên gia nhân kia còn Mayu và Tomomi thì từ đó bỏ mặt muốn làm gì thì làm.

Nhìn thấy chính tay mình giết chết người đàn ông lạ mặt kia dù không phải là trực tiếp cả hai rất hoảng sợ từ từ lui mình về mà không biết rằng mình đã trở về căn phòng trắng.


-----


Miichan đang đứng tại phòng mình và nghe tiếng cãi vã của hai mẹ con.

- Tại sao lúc nào mẹ cũng so sánh con và anh Taii hết vậy – Miichan bực bội nói.

- Mẹ không so sánh đó chỉ là sự thật – mẹ Miichan bình thản nói.

- Đúng vậy sự thật, trong mắt mẹ con không bao giờ bằng anh ấy, con luôn là kẻ yếu đuối thua cuộc – Miichan bức xúc nói.

- Con xem con kìa anh Taii của con không bao giờ nói với mẹ những câu đó – mẹ Miichan tiếp tục nói.

- Anh Taii lúc nào cũng là anh Taii, anh Taii tài giỏi, đẹp trai, biết chiều lòng mọi người, còn Miichan này chỉ là con ghẻ, bất tài vô dụng, mẹ nói đi con có điểm nào mà không hài lòng mẹ chứ - Miichan nói mà ước mắt rưng rưng.

- Vậy con nói mẹ nghe con có bao giờ đứng nhất lớp như anh con không, con có bao giờ chịu nghe lời mẹ không, con có bao giờ sử dụng được pháp thuật khi mới lên hai không,vv… - mẹ Miichan tiếp tục nói.

- Thì ra là vậy, vậy thì con ước gì đừng bao giờ sinh ra trong cái thế giới phép thuật này, ước gì tôi đừng sinh ra trong cái gia đình này – Miichan chán nản bỏ đi.

- Thật là con với cái – mẹ Miichan nhìn Miichan lắc đầu nói.

Miichan nhìn thấy rồi tự cười vào bản thân mình sau đó cô quay qua tìm Tomochin, người chung cảnh ngộ với cô người mà sinh ra trong gia đình lúc nào cũng bị so sánh.



-------


Mariko và Jurina đang ở tại sảnh chính của tộc mình và nghe tiếng quát của ông Matsui.

- Hai đứa nghĩ như thế nào mà làm như vậy hả. Hai đứa có biết là người thừa kế thì phải mang trên vai mình trọng trách gì không, hai đứa phải biết giữ thể diện cho gia tộc chứ, còn đàng này thân là thiếu chủ vậy mà đi chọc ghẹo hầu gái là sao.

- Tại cô ấy xinh mà – Jurina nhỏ lí nhí nói.

- Con nói cái gì, bổn phận con là phải làm gương cho những đứa em của con vậy mà, còn Mariko con là chị tại sao lại không nhắc nhở em mình – ông Matsui tiếp tục lớn tiếng.

- Tụi con chỉ thư giãn tôi mà – Mariko nhỏ chán nản nói.

- Con nói vậy là sao, thư giãn thôi hả con có biết lỡ người ngoài nhìn thấy thì mặt mũi ta để đâu, mặt mũi cho con để đâu, mặt mũi gia tộc chúng ta để đâu – ông Matsui không tha.

- Vậy khi cậu nói vậy thì cậu có hiểu cảm nhận của tụi con không, suốt ngày cứ bắt con làm cái này bắt con làm cái nọ, phải tuân thủ gia giáo không được làm thế nọ phải giữ hình tượng gia tộc.

‘ Bốp’

Mariko nhỏ chịu đựng đủ rồi cô nói những suy nghĩ trong lòng mình ra và kết quả nhận được cái tát từ ông Matsui, nhưng cái chính ở đây của cô là muốn chọc giận ông Shinoda người đang ngồi ung dung uống nước trước mặt cô, người đã từ bỏ cô từ hai năm trước, khi mà cô bỏ trốn khỏi chuyến tàu lần đầ tiên của mình đến học viện AKB hay nói chính xác người đã không để ý đến cô từ năm cô sáu tuổi vì dám lớn tiếng cãi lại ông trước buổi họp gia đình làm ông xấu mặt trước tất cả mọi người.

- Đừng nói nhiều với chúng làm theo gia quy là được – ông Shinoda đặt tách trà xuống rồi bỏ vào trong.

- Vậy thì ta phại hai ngươi quỳ ở đây sáu tiếng, sau đó vào phòng đọc kinh sám hối 1000 lần – ông Matsui nói rồi bước vô trong.

Mariko nhìn Jurina cả hai mỉm cười, căn phòng lúc này di chuyển lộ ra căn phòng trắng nơi có Yuko, Minami, Haruna, Acchan đang khóc nức nở còn Mayu, Tomomi, Yuki, Rena thì đang sợ hãi tột độ.

- Chuyện gì xảy ra thế này – Mariko lo lắng hỏi.


----------


Tomochin đang thấy mình ngồi chơi với mấy chú chó nhỏ của mình. Đột nhiên cánh của mở ra đó là anh trai Tomochin, Itano Toronto, bước vào với vẻ mệt mỏi nằm ngã lưng lên ghế. Bà Itano thấy con trai về lập tức bưng nước ra cho con trai uống, rồi mát-xa cho con trai mình.

- Con trai nhìn nè con thật oai phong – bà Itano nói rồi đưa một tờ báo pháp thuật lên để đọc – Itano Toronto hai năm liên tiếp được trao tặng giải thưởng anh hùng Ancassta, Tomochin con thấy anh con chưa.

Tomochin nhỏ không nói gì chỉ tiếp tục chơi với mấy con cún bà Itano nói tiếp.

- Con đó phải học tập anh trai mình, suốt ngày cứ quần này áo nọ thì làm sao theo kịp anh con chứ, con tuy được là người thừa kế của tộc nhưng con phải học hỏi anh con làm rạng ngời gia tộc chứ.

- Đúng đấy Tomochin mẹ nói đúng đấy, có gì không hiều em cứ hỏi anh đừng trong nhà suốt thế chán lắm, như anh nè ra ngoài giao tiếp nhiều rộng rãi thì tương lai sẽ phát triển hơn- Toronto góp lời.

- Con nghe anh con nói không nếu có gì …. đúng là con với cái – bà Itano phòng không nói mà không nói câu nào sau đó bà tiếp tục mát-xa cho Toronto.

Tomochin mỉm cười cho bản thân mình sinh ra trong một gia đình có người anh quá hoàn hảo cho nên đến sở thích cà nhân cũng bị đem ra nói nữa chứ , ông trời lại trêu ngươi cô tại sao lại chọn cô làm người thừa kế tại sao lại cho cô sinh ra trong gia đình này. Tomochin mãi suy nghĩ mà không biết rằng Miichan đang đứng đằng sau mình.
Miichan thấy Tomochin đứng cười một mình bèn từ từ đi lại rồi vỗ vai Tomochin, cả hai nhìn nhau cười rồi không gian thay đổi cả hai đang đứng tại căn phòng trắng nhìn thấy Yuko, Minami, Haruna, Acchan khóc nức nở còn Mayu, Tomomi, Yuki, Rena thì đang sợ hãi tột độ còn Mariko và Jurina thì đang đứng ngơ ngác.


-----

Sayka thì được đưa trở về quá khứ nơi mà lúc vừa mới sinh ra cô đã bị các anh chị em chế giễu, họ chế giễu cô bởi vì linh vật của cô là một con khỉ đột lai khỉ được cho là linh vật thấp bé, yếu ớt nhất trong tộc của cô mà lại là người thừa kế, bất kì nơi nào cô xuất hiện mọi người cũng điều tránh xa, bất kì nơi nào cô tới mọi người cũng điều đem cô ra làm trò đùa cô không thể phản kháng lại vì cô biết rằng cha mẹ cũng không ưa gì cô khi mà trong mình mang dòng dõi thất tộc cao quý lại sở hữu một linh vật tầm thường đến thế kia. Cô buồn bã ngồi khóc mà không biết mình đã ở căn phòng trắng từ bao giờ.


------------


Còn về Sae thì cô đang đứng trước một vực thẳm thấy mình đang cố níu kéo một người bạn thân của mình chuẩn bị rơi xuống vực. Sae cố gắng keo người đó lên nhưng bất lực thế là Sae gọi con báo đen của mình ra giúp nhưng ai ngờ người bạn đó vừa nhìn thấy con báo sợ hãi quá liền buôn tay ra, thế là từ đó Sae tự trách bản thân mình vì mình tự ý kêu báo đen ra dẫn đến kết quả bạn mình vì quá sợ hãi mà chết vậy thì có phép thuật để làm gì mà không cứu được bạn mình. Sae đang ở trong một mớ hỗn độn cảm súc mà không biết mình đang có mặt tại căn phòng trắng cùng với những người khác.


--------


Hiện tại thì tất cả mọi người đang có mặt tại căn phòng trắng với nhiều tậm trạng khác nhau.

‘ Chào các con chuyến du hành về quá khứ lúc nãy như thế nào’.

Giọng nói bí ẩn vang lên kéo mọi người trở về hiện tại.

- Ông làm vậy là có ý gì tại sao ông muốn chúng tôi chứng kiến những cảnh đau khổ nhất của cuộc đời mình, tôi thà để mình mất trí nhớ còn hơn phải chứng kiến những cảnh trên – Yuko đứng dậy lau nước mắt nói.

‘ Các con bình tĩnh ta chỉ muốn cho các con thấy sự thật mà mình phải đối diện thôi’ giọng nói vẫn tiếp tục vang lên.

- Ông là ai, tại sao không xuất hiện – Miichan bước tới hỏi.

‘ Ta là người đã chọn các con làm người thừa kế’ giọng nói bình thản vang lên.

- Người thừa kế, tại sao ông lại chọn chúng tôi trong khi xung quanh tôi có biết bao nhiêu người thèm muốn danh hiệu này mà ông lại không chọn – Mariko mỉa mai lên tiếng.
‘ Tại sao à, tại vì những thứ này’ thế là ở giữa không gian trắng hiện lên hình ảnh của các linh thú và vũ khí của mọi người.

- Nó có liên quan gì đến chúng tôi – Yuki hỏi.

‘ Tại sao không liên quan chứ, những con linh vật này đã nằm trong trứng suốt hàng ngàn năm và chờ đợi để khi các con chào đời chúng mới có thể nở ra và gọi hai tiếng chủ nhân, những vũ khí này đã rỉ sét từ rất lâu để khi các con cầm trên tay thì chúng đã được hồi sinh trở lại không phải chúng đã chọn con còn gì. Các con là tất cả đối với chúng không một con linh vật hay một vũ khí huyền thoại nào có thể sử dụng được nếu không phải là chủ nhân của chúng dù có tài giỏi đến mấy thì cũng vô nghĩa mà thôi. Ngoài ra các con còn có một tâm hồn trong sáng, thánh thiện nhưng rất gan dạ và kiên cường, sẵn sàng đối mặt với thử thách dù cho các con đang gặp những chuyện vui, buồn, sợ hãi, bị mọi người xa lánh, chê bai nhưng không phải các con lúc nào cũng ở bên cạnh nhau hay sao. Chính vì thế các con đừng tự bao giờ cho mình là bất tài hay vô dụng cả các con phải tin vào chính bản thân mình, phải chứng minh cho mọi người thấy là họ đã sai còn nếu các con đã làm sai thì phải tự mình khắc phục lấy vì vậy các con không được bao giờ đầu hàng hay chịu thua số phận phải vượt lên tất cả bằng chính khả năng của mình các con có hiểu không’ giọng nói phân tích cho mọi người hiểu.

- Vâng – tất cả cùng đồng thanh trả lời.

Giọng nói đó đúng họ phải chứng minh cho mọi người thấy khả năng thật sự của mình dù có vấp ngã phải đứng dậy đi tiếp không được bỏ cuộc, không được đầu hàng số phận. Thế là tất cả mọi người cùng nhau lau nước mắt nắm ta nhau và cùng nhau mỉm cưởi.
Lúc này tại ngôi đền Ancassta tất cả đã trở lại, người vẫn còn bay bổng ánh sáng từ những viên ngọc trên phiến đá hình tròn bắt đầu chiếu thẳng vào trái tim họ rồi sau đó cơ thề của tất cả toả sáng viên đá ánh sáng mà cả bọn đeo trong người cũng phát sáng theo. Yuko, Minami và những người khác cảm thấy một luồng sức mạnh đang lan toả trong người mình rồi ánh sáng từ những viên ngọc tắt đi bảy cột ánh sáng không còn quay nữa chúng từ từ chậm lại rồi biến mất, ánh sáng từ cột chính cũng biến mất thế là cả bọn từ từ được hạ xuống bệ đá rồi sau đó mọi người bắt đầu trở ra ngoài. Cánh cửa đền mở ra cũng là lúc bầu trời vừa sụp tối, cả bọn không ai nói với nhau tiếng nào chỉ nhìn nhau rồi đi lại bảy vị lão gia đang ngồi chờ mình cuối đầu xuống cảm ơn rồi leo lên con hoả long bay trở về làng.

Tại ngôi nhà cây.

Sau khi mọi người đã tắm rửa ăn uống xong thì ai trở về phòng nấy. Yuko đang đứng ở cầu cây gần phòng mình hóng mát.

- Yuko tối rồi không ngủ à – Haruna từ phòng đi ra thấy Yuko đang đúng lại hỏi.

- À tớ đang nhớ lại chuyện xảy ra lúc nãy thật kì lạ - Yuko mỉm cười nói.

- Uhm đúng vậy thật kì lạ - Haruna nhớ lại nói.

- À Nyan Nyan này – Yuko chợt nhớ lại một chuyện – sau này đừng gọi tớ là Yuko nữa.
- Tại sao – Haruna ngây ngô hỏi.

- Tại tớ thích cậu gọi tớ là Yuuchan hơn – Yuko nói rồi nở một nụ cười tươi.

- À, eh khoan đã – Haruna hình như nhận ra chuyện gì rồi cô bĩu môi nói– tớ không thích.

- Tại sao – Yuko thắc mắc.

Haruna lại gần sát Yuko hơn và hun vào má cô ấy rồi thì thầm.

‘chụt’

- Tại tớ thích gọi cậu là Yuuchan ngốc cơ.

Nói xong Haruna bỏ đi về phòng để lại Yuko đang ngơ ngác còn bàn tay thì đang sờ vào má mình coi đó có phải là sự thật không.
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét