hello

(>.<) chào mừng bạn đến với thế giới của CHINAKAT (>.<)

Thứ Năm, 27 tháng 12, 2012

[Fic] Cuộc chiến của ánh sáng và bóng tối chap 4


[Fic] Cuộc chiến của ánh sáng và bóng tối
Tác giả: Torin


Rating: [T] là được rồi nhỉ

Tình trạng: On-going

Pairing: Kojiyuu, BCCC, Mayuki,....
Sáng sớm cô giáo Sakura đã có mặt tại phòng khách với tâm trạng cức kì thoải mái trái ngược với đám loi nhoi còn lại với những khuôn mặt đang say ke. Yuko thì dựa vào người Minami mà bước đi, Mayu thì ôm eo của Yuki lại ngồi trên ghế sofa, còn Haruna và Achan thì đang nằm ngủ trên một chiếc ghế khác trong phòng.

‘Roẹt’

Cô giáo Sakura tiến lại một cửa sổ gần đó kéo tấm màng ra để cho những tia nắng sáng sớm tràn vào căn phòng và quay lại nói với những kẻ đang say ke kia.

- Nào các em hăng hái lên chứ, hôm nay là ngày đầu tiên đến lớp mà.

- Tụi em biết hôm nay là ngày đầu tiên đến lớp nhưng có cần sớm quá không vậy cô, mới có 6h sáng thôi mà.

Miichan nheo mắt trả lời khi có một vài tia nắng đang chiếu vào mắt cô.

- Đúng đó cô 8h mới vô lớp mà.

Jurina đang cuộn mình trên chiếc ghế góp ý thêm.

- Tất nhiên là không sớm tí nào cả còn muộn là đằng khác. Này nhé các em còn phải làm vệ sinh cá nhân, tắm rửa, ăn sáng, chuẩn bị sách vở dụng cụ vv… ở đây chúng ta có mười bốn người cứ cho mỗi người 15p chuẩn bị đi thì suy ra chúng ta phải mất 3 tiếng rưỡi thì mới có thể xong mọi việc, nếu mà cô kêu các em từ lúc 6h thì đến 9h30 các em mới chuẩn bị xong xuôi vậy là trễ giờ rồi, lúc đầu cô tính gọi các em dậy 4h kia kìa. Ơ này các em đi đâu rồi. Alo. Này các em. Đi hết rồi à.

Ngược với những gì cô giáo Sakura dự tính thì 7h các bạn đã chuẩn bị xong xuôi.

- Các em mặc áo choàng đi đâu đó.

Cô giáo Sakura đang chơi game thì dừng lại và hỏi khi các bạn nhỏ từ phòng đi ra với đồng phục và đang khoác trên người chiếc áo choàng màu đen.

Chuyện là thế này trong lúc cô giáo Sakura thao thao bất tuyệt thì các bạn nhỏ đã âm thầm chuồn đi thế nên cô giáo Sakura đành ngồi trong phòng khách đợi vậy. Trong lúc đợi thấy cái máy PSP của Haruna bỏ lại trên ghế lấy lên chơi thử trong lúc đợi chờ.

- Thì đi đến lớp chứ cô tưởng đi đâu – Mariko bực bội đáp.

Sama pov—

Bực mình bà cô này thiệt, sáng thì đên kêu dậy sớm thay đồ, thay đồ xong thì hỏi đi đâu chẳng lẻ muốn tụi mình mặc đồ ngủ đi học sao.

Normal pov –

- Thì cô biết là đến lớp nhưng các em đâu cần phải mặc áo choàng đâu. Áo choàng chỉ mặc vào các dịp đặc biệt thôi. Các em vào phòng cất áo choàng đi.

Cô Sakura mỉm cười giải thích nhưng trong lòng rất hồi hộp khi thấy vẻ mặt bực bội của Mariko.

- Nào giờ thì xuống ăn sáng rồi đến lớp thôi.

Cô Sakura nói khi thấy cả bọn đã trở lại.

- Yay, ăn sáng thôi – cả đám hò hét.

- Nhưng thưa cô hôm nay chúng ta sẽ học gì ạ.

Minami phát hiện ra điều gì đó rồi đột nhiên lên tiếng rồi cả đám cũng chợt nhận ra.
Yuko vỗ tay như nhớ lại rồi nói.

- Đúng rồi, tối qua cô vẫn chưa đưa lịch học cho tụi em mà.

- À, cô quên nói với các em là vì các em là lớp đặc biệt mới thành lập hôm qua nên học viện vẫn chưa có chuẩn bị lớp gì cho các em cả thế nên…

- Thế nên làm sao cô – cả bọn đồng thanh đáp lại.

- Thế nên sau khi ăn sáng xong cô sẽ dẫn các em đến một nơi cực kì thú vị.

Dù không biết là nơi nào nhưng nghe hai chữ ‘thú vị’ thì làm cho cả bọn rất là náo nức, tò mò vì muốn biết tại ngôi trường cổ kín này thì có chổ nào mà thú vị như cô giáo Sakura nói tới chứ.

Như thường lệ nhóm người Yuko luôn là tâm điểm của những ánh mắt soi mói, bàn tán. Ngồi ăn sáng thôi mà hết người này nhìn, người kia nói, người nọ chỉ trỏ và có vẻ Yuko và Minami cũng đang dần dần quen với việc này kể từ khi chơi chung với những thành viên còn lại.

Sau khi ăn xong thì cô giáo sakura dẫn cả bọn đến một nơi mà có hai con sư tử đá đứng hai bên, cô giáo nhẹ nhàng vuốt hai cái sừng trên đầu con sư tử thì lập tức hai con sư tử chuyển động dịch ra xa và hiện ra một đường hàm trước mắt. Theo lời cô giáo Sakura thì nơi này không ai được tới chỉ khi nào có lệnh của thầy viện trưởng thì mới được vào thôi. Cả bọn đi dọc đường hầm từ từ đi xuống hai bên là hai bức tường có các đóm lửa như để chiếu sáng cho con đường tối tăm này. Mọi người dừng lại trước một cánh cửa cuối con đường, cô giáo bước tới gõ vào cửa một cách nhẹ nhàng như báo cho chủ nhân của căn phòng là mình đã tới.

- Mời vào.

Có tiếng người đáp lại, cô giáo từ từ mở cánh cửa ra và vẫy tay những người còn lại bước vào.

‘ Át xì’, ‘khục khục’

Đó là tiếng át xì và ho sặc sụa của bọn Yuko vì khi bước vào trong căn phòng đã bị bụi bay vào mắt mũi. Các bạn trẻ liên tục lấy tay phẩy phẩy trước mặt để cho bụi bay đi bớt. Cả đám nhìn lại căn phòng một lần nữa căn phòng tuy rất rộng nhưng lại rất bề bộn nào là vũ khí, chai lọ, quả cầu thuỷ tinh nằm lung tung lên cả sau đó mọi người thấy từ trong làn bụi có hai người đàn ông đang kệ nệ khiêng một cái hòm nào đó đi ra và hai người đó không ai khác là thầy viện trưởng và viện phó của học viện này. Để vật đó ở một góc phòng rồi một trong hai người quay lại nói.

- Mọi người đến rồi thì còn đứng đó làm gì sau không vào giúp một tay đi.

Thầy Rjinku nói trong khi cái tay thì ngoắc ngoắc mọi người đến giúp còn thầy viện trưởng chỉ mỉm cười mà thôi. Thế là cả bọn chạy lại đến giúp, cô giáo Sakura thì dùng phép thu đám bụi lại một cục tròn bằng hòn bi còn nhóm người của Yuko sau khi được thầy viện trưởng chỉ cho những nơi để các món vật vào những vị trí mà thầy đã xếp sẵn. Trong lúc di chuyển đồ đạc thì thầy viện trưởng bảo hãy cẩn thận vì theo thầy đây là những món đồ mà thầy đã cất công săn tìm trong suốt hơn 100 năm qua mới có được. 100 năm không biết có nói quá không nhưng do chuyên tâm vào công việc nên không ai trong nhóm của Yuko thắc mắc cả.

3 tiếng sau.

‘ Phịch’

Sau khi đã dọn dẹp xong thì tất cả mọi người ngồi xuống ghế sofa thở hì hục mồ hôi mẹ, mồ hôi con thi nhau chảy.

- Đúng là có bàn tay của người phụ nữ vào là có khác thầy viện trưởng nhỉ.

Thầy Rjinku nói trong khi đang rót nước trà cho mọi người.

- Làm phiền các trò quá, đáng lẻ bữa nay là bữa học đầu tiên của các trò mà ta đã bắt các trò dọn dẹp phụ ta rồi.

Thầy viện trưởng lấy một ly trà đã rót sẵn gần đó nhấp vài ngụm rồi nói.

- Không sao đầu thầy, vì theo cô Sakura nói thì tụi em vẫn chưa có lớp học mà phải không mọi người.

Minami vẫy tay nói sau đó nhìn về các bạn mình.

Thầy viện trưởng nhấp một ngụm trà rồi nói tiếp.

- Đó cũng là lỗi của thầy, đáng lẻ các trò đến đây thì phải có lớp học nhưng vì bất ngờ quá nên ta cũng chưa chuẩn bị mọi thứ kĩ lưỡng cả.

Yuki lấy một cái tách trà gần đó rồi nói.

- Không sao đâu thầy thà như vậy còn đỡ hơn là không được ở trường cũng như không được ở nhà thầy ạ.

Minami, Yuko và những người còn lại ngạc nhiên nhìn về phía Yuki và Rena nhưng Mayu , Jurina và Sae có vẻ không ngạc nhiên lắm về điều này.

- Ơ lúc nãy thầy nói thầy tìm kiếm những món vật này hơn 100 năm rồi phải không nhưng mà trông thầy không giống cho lắm.

Mọi người bị câu nói của Sayaka kéo lại câu chuyện.

- Chứ các trò nhìn ta khoảng bao nhiêu tuổi.

- Khoảng ba bốn chục tuổi thôi.

Miichan nhanh nhảu đáp lại. thế là thầy Rjinku và cô Sakura thi nhau cười nức nẻ làm cho Miichan thì bị quê mặt còn những người còn lại thì bị đơ vì không hiểu chuyện gì xảy ra mà khiến cho hai người này cười dữ vậy.

Thầy Rjinku quẹt nước mắt rồi trả lời.

- Các trò phải lấy con số ba bốn chục tuổi gì đó cộng thêm cho 100 tuổi nữa thì ra tuổi của thầy Aki-P đó. Kaka.

- Chẳng lẽ thầy viện trưởng một tắm mấy chục tuổi rồi sau, chiyu.

- Đúng vậy, thầy viện trưởng đã 148 tuổi rồi đó các cô bé ngốc à.

Cô Sakura vỗ đầu Chiyu giải thích.

- 148 tuổi.

Cả bọn đồng thanh đáp.

Yuko không tin vào mắt mình đứng dậy hỏi.

- Nhưng trên thế giới người già nhất thì chỉ khoảng 130 tuổi thôi mà còn thầy viện trưởng 148 tuổi rồi mà sao cứ như người khoảng ba bốn chục tuổi thế kia…

Cô Sakura bước tới ấn vai Yuko để Yuko ngồi xuống rồi giải thích

- Thế giới bên ngoài và thế giới pháp thuật khác nhau cô bé ạ đừng có nhầm lẫn vậy chứ. Giống như ở thế giới bên ngoài hai người cùng phái không thể sinh con được nhưng thế giới pháp thuật có thể làm được việc đó đấy.

- Cùng giới có thể lấy nhau và sinh ra con cái hay sao, thật là màu nhiệm.

Minami gật gù như có vẻ đã hiểu.

- Wao, thầy viện trưởng có nhiều loại vũ khí quá.

Jurina chạy lại xem những món mà thầy viện trưởng cho là báu vật do lúc nảy cả bọn lo dọn dẹp mà không để ý tới. Cả bọn thấy vậy chạy lại xem quả thật có rất nhiều loại vũ khí khác nhau nào là thảm bay, kiếm, phi tiêu, súng vv… , nhưng chỉ có một số thì còn mới một số thì đã rỉ sét hết rồi.

- Bấy nhiêu đó vẫn chưa đủ đâu, thầy viện trưởng còn có nhiều món độc hơn nữa kìa.

Cô Sakura nháy mắt về phía nhóm Yuko.

- Có thật không ạ?

Cả bọn đồng thanh hỏi.

‘roẹt, két, két’

Như để trả lời câu hỏi của cả bọn thầy viện trưởng đứng dậy, bước tới một con cá bằng vàng trên miệng nó có ngậm một viên ngọc sau đó thầy viện trưởng xoay viên ngọc ấy bất ngờ bức tường trước mặt nhóm Yuko đột nhiên tách ra hai bên để lộ ra một cánh cửa khác. Thầy viện trưởng bước tới mở cánh cửa đó ra ra hiệu cho nhóm Yuko vào. Bước vào căn phòng được làm bằng đá cẩm thạch trên trần thì lại có những viên đá phát sáng làm cho căn phòng thêm lung linh mờ ảo, trước mặt nhóm Yuko là một bệ đá lớn trên đó có chứa những vật gì đang nằm trên phiến đá đó ngoài ra kế bên mỗi vật đều có những viên đá đang phát ra sáng, một ánh sáng tuyệt vời ánh sáng có màu bảy sắc cầu vòng. Cả đám bước lại gần hơn để nhìn cho rõ thì ra đó là những vũ khí đã cũ và rỉ sét nhưng vẫn còn có thể nhận thấy những đường nét trạm khắc tinh xảo trên các thanh vũ khí đó. Kế bên các thanh vũ khí nơi mà ánh sáng bảy sắc cầu vòng đang phát ra là một sợi dây chuyền có mặt là một viên đá màu trắng hình giọt nước lớn cỡ ngón tay cái được ánh sáng từ những quả cầu trên trần nhà chiếu xuống tạo nên ánh sáng bảy sắc cầu vòng đó.

- Những viên đá đẹp thật nhưng đứng kế bên những vũ khí cũ và rỉ sét thì không xứng chút nào.

Miichan ngắm nhìn rồi nhận xét.

- Đúng vậy đẹp thật

Cả bọn trầm trồ.

- Nếu các trò thích thì thầy sẽ tặng cho coi như món quà cám ơn các trò đã giúp đỡ ta dọn dẹp nhưng có điều muốn lấy thì phải lấy cả hai chứ các trò chọn món đẹp còn món xấu thì ai lấy được.

Thầy viện trưởng vui vẻ lên tiếng ngay lập tức đã bị thầy Rjinku phản đối.

- Thật không công bằng mà, không biết bao nhiêu lần ta xin ngài mà ngài không cho thế mà đám nhóc này mới tới dọn đã cho rồi.

- Thế cậu có sử dụng được không.

- Không được nhưng mà để nghiên cứu.

- Các em đừng để ý tới hai thầy dó mau chọn những món mà các em thích đi.

Cô Sakura nói đẩy cả đám chọn đồ.

- Nhưng chọn một món được không ạ.

Minami đưa một ngón tay nói giọng nói cún con hòng để dụ thầy viện trưởng nhưng tất nhiên câu trả lời là không.

Thw61 là cả bọn đi loanh quanh chọn món đồ phù hợp với mình. Yuki và Rena là người của Kiếm tộc do chỉ biết sử dụng kanata và trong phòng chỉ duy nhất có hai cây kanata nên đã chọn ,thanh kanata của Yuki thì dài hơn của Rena , Mariko thì chọn cây trường đao do trên thân có khắc hoạ tiết tinh xảo là một con hổ đang ngậm một viên ngọc và do nó có cùng chiều dài với Sama, Jurina lại chọn một cây đao thường khác nhưng hoạ tiết không kém gì bà chị của mình, Mayu lại chọn một khẩu súng lục màu vàng còn của Chiyu là khẩu súng lục màu bạc. Sayaka chọn cho mình một đôi găng tay bằng da thuộc còn Sae là một đôi găng tay có lưỡi dao có thể rút ra rút vào được. Haruna và Acchan thì lại chọn một khối sắt dài khoảng 10cm do hai bản cho là gọn nhẹ dễ mang chạm khắc tinh xảo có in hình phượng hoàng đúng vói gia tộc hai bản. Tomochin chọn được một sợi dây xích trên đầu có gắn một mũi tên, riêng Miichan lại chọn phi tiêu và bumerang. Còn Minami lại chọn một cây đại kiếm vì cho rằng kiếm lớn cầm mới ngầu còn bà chị Yuko không không kém cạnh chọn một cây kiếm ngang ngửa em mình với chiều dài theo Minami nhẩm từ cán đến đầu khoàng 150cm. Nhưng có một điều là tất cả vũ khí trên điều đã bị cũ và sét. Sau khi chọn được vũ khí ưng ý xong thì cầm nó lại chỗ thầy viện trưởng, viện phó và cô Sakura.

Thầy viện phó thấy cả đám cầm vũ khí vừa chọn xong đến chỗ mình đứng đơ cả người ra, còn cô Sakura thì đang há hốc miệng mình, còn thầy viện trưởng chỉ mỉm cười. Sau khi bình tĩnh thì thầy Rjinku mới nói được.

- Các trò, các trò … cầm được thứ đó sao .

- Vâng, có gì lạ sao ạ.

Rena thắc mắc đáp.

- Tất nhiên rồi, vì mấy cái này thầy cô đâu có ai rinh nổi đâu toàn dùng phép để di chuyển nó không đấy.

Cô Sakura giải thích.

- Ơ bộ nó nặng lắm hay sao mà phải dùng phép, nó nhẹ lắm mà cô cầm thử đi.

Yuko nói trong khi cầm cây kiếm của mình giơ lên giơ xuống rồi đưa cho cô Sakura cầm thử nhưng cô Sakura đã vội vàng từ chối.

- Cảm ơn em cô đã cầm thử rồi, lúc nó mới đem về cô và thầy viện phó phải dùng phép mới có thể mang nó về đây đấy.

- Nó nặng đến vậy sao, riêng em thì thấy rất nhẹ và rất vừa tay, nhưng có điều nó hơi bị cũ và sét.

Yuko tỉnh bơ đáp rồi dùng tay chọt chọt vào thanh kiếm.

Thầy viện mỉm cười rồi nói.

- Các vật các trò chọn không phải là vật tầm thường đâu đừng nghĩ chúng cũ và sét thế mà nghĩ chúng vô dụng đấy. Đó là các bảo vật có một không hai trên thế giới này đấy giống như cây kiếm của trò Oshima và Takahashi – chỉ vào kiếm của Yuko và Minami – lưỡi kiếm của nó được làm từ sắt của một viên thiên thạch mà theo người bán thì viên thiên thạch đó được tìm thấy tạ vực thẳm sâu nhất của đại dương sau đó đem nun nấu ở nhiệt độ 100000 0c suốt năm năm trời rồi qua quá trình rèn dủa suốt năm năm nữa mới có thể hoàn thành. Còn của trò Maeda và Kojima cục sắt rĩ sét đó chính là cặp cung kim hoả loan đấy và đi cùng với Chu tước thần tộc của hai trò thì quả thật rất hợp, thanh sắc này được làm từ một mảnh thiên thạch người ta tìm thấy nó nằm trên miệng núi lửa khi núi lửa Phú Sĩ phun trào vào năm 1707 sau đó phải mất hơn 10 năm rèn dũa thì mới ra được vật mà hai trò đang cầm đó.

Sau đó thầy viện trưởng chỉ vào những vũ khí còn lại và nói ra nguồn gốc của nó. Cả bọn không ngờ những thứ vũ khí mà họ đang cầm tưởng chừng như bỏ đi đó lại làm từ các nguyên vật liệu không thể tưởng như sắt thì được làm từ những viên thiên thạch trong vũ trũ, gỗ thì được làm từ sừng kỳ lân 1000 năm, còn da thì làm từ da của một con rồng châu Âu bảy đầu.

- Vậy là vũ khí của tụi con được làm từ những thứ đó hay sao, tuyệt thật.

Miichan nhìn vũ khí của mình không chớp mắt lâu lầu còn cầm xoa xoa nữa.

- Ta đã nói các trò đừng nhìn vào bề ngoài của nó mừ. Đó là bao nhiêu công sức mà ta mới có được đấy, những người bán nó cho ta vì thấy nó cũ và rĩ sét nhưng họ lại không thấy được giá trị thật của chúng, thật là đáng tiếc. Bây giờ các trò hãy đeo những sơi dây chuyện vào đi vì chúng luôn đi chung với nhau đấy.

Nói rồi cả bọn đeo sợi dây chuyên vào đột nhiên các vũ khí trên tay Haruna, Acchan, Mariko, Miichan, Tomochin, Chiyu, Yuki, Rena, Mayu, Jurina, Sae và Sayaka đột nhiên phát sáng lên thắp sáng cả căn phòng khiến cho tất cả mọi người có mặt ở trong căn phòng đó phải nhắm mắt lại và sau đó ánh sáng ấy vụt tắt, mọi người từ từ mở mắt ra và thật ngạc nhiên những thứ vũ khí trên tay bọn họ lúc nãy đã rĩ sét, mục nát thì bây giờ đã hoàn toàn khác biệt, chúng thật sáng, thật bén, thật đẹp không có một chút dấu vết hư hại, rĩ sét nào cả. Cả đám rất vui không tin vào mắt mình nữa cầm vũ khí của mình đưa tới đưa lui chùi chùi, chà chà đầy phấn khởi trước ánh mắt ngỡ ngàng của thầy Rijnku và cô Sakura thế nhưng lại có hai kẻ đang buồn rầu vì vũ khí của Yuko và Minami vẫn ở hình thù lúc đầu đó là cũ và rĩ sét thậm chí trên lưỡi kiếm bây giờ còn vài chỗ mẻ nữa thế là Yuko và Minami cầm vũ khí của mình đến một góc phòng và bắt đầu tự kỉ.

- Thầy viện trưởng em không hiều, tại sao khi mà vũ khí của tụi em lúc đầu điều giống nhau nhưng sau khi đeo sợi dây chuyền này vào thì vũ khí của tụi em lại biến đổi còn của hai cậu ấy thì không?

Yuki quan sát một lúc rồi hỏi thầy viện trưởng trong khi ánh mắt đang nhìn hai kẻ đang tự kỉ tại góc phòng.

- Có lẻ hai cậu ấy lấy lộn sợi dây chuyền lẫn nhau thì sau, chúng được đạnh cạnh nhau mà.

Haruna nhìn thấy Yuko tự kỉ mà không khỏi đau xót bèn lên tiếng như cố mang lại một chút hi vọng nào đó cho cái kẻ đang tự kỉ kia.

Nghe thấy Haruna nói Yuko và Minami như tìm được cơ hội bèn đổi sợi dây chuyền đổi cho nhau rồi đeo vào sau đó nhắm mắt lại 1s 2s ..rồi 10s trôi qua nhưng mọi thứ vẫn như vậy thế là Yuko và Minami bèn đổi lại rồi tiếp tục chui vào một góc tự kỉ.

- Có gì sai hay sao thầy.

Lúc này đến lượt Acchan nhìn họ với ánh mắt lo lắng vì cô không thích hình ảnh này của họ tí nào cả.

- Ta không rõ nữa, có lẽ là trò Oshima và Takahashi còn thiếu một thứ mà các trò đã có rồi cũng không chừng.

- Nhưng đó là thứ nào.

Mariko nãy giờ im lặng cũng lên tiếng tuy quen Yuko và Minami không lâu nhưng cô rất thích hình ảnh năng động, hoạt bát, trong sáng của hai bạn trẻ chứ không phải là đang tự kỉ, u sầu như bây giờ.

- Ta không chắc lắm về việc này, nhưng sẽ sớm thôi còn bây giờ các trò về nghĩ đi. Nhưng đi như vầy thì không được tiện cho lắm thì phải.

Nói xong thầy viện trưởng vẩy vẩy ngón tay thế là các vũ khí của cả bọn được bao bọc lại trong tấm vải trắng đó. Sau đó thầy viện trưởng nói cô Sakura dẫn cả bọn về phòng tất nhiên là Yuko và Minami bị Mariko và Sayaka hộ tống về căn phòng rồi.

- Ngài cho lũ trẻ thật sao?

Thầy Rjinku hỏi vì không hiểu thầy hiệu trưởng đang tính toán gì trong đầu.

- Phải chuẩn bị ngay từ đầu cơ chứ.

Thầy viện trưởng tựa lưng vào ghế bình thản trả lời.

- Biết là như vậy nhưng chúng còn quá nhỏ, ngài cho rằng là quá sớm...

- Tất nhiên là ta thấy, nhưng anh không thấy những gì đã xảy ra lúc nãy sao.

Sau đó trong căn phòng đó không ai nói gì thêm cả, thầy viện trưởng nhấm nháp tách trà còn thầy Rijnku đang lật lật một cuốn sách nào đó

Còn về phía của bọn Yuko thì hình như từ lúc phòng vũ khí của thầy viện trưởng trở về phòng của mình cũng là lúc những học viên khác đang tạp trung ăn trưa nên cả bọn mới có thể đi về phòng mà không bị ai để ý tới.

Tại phòng của nhóm Yuko.

- Các em ở đây để cô đi lấy thức ăn trưa dù gì bây giờ mọi người cũng ăn gần xong rồi.

Cô Sakura đi tới cánh cửa quyay đầu lại nói.

- Cô Sakura đúng là tốt bụng thật, lại còn dễ thương nữa.

- Uhm, cô ấy thật dễ thương.

- Thôi hai đứa đừng giỡn nữa tìm cách nào để cho vũ khí của Yuko và Minami biến đổi nhìn chúng bây giờ mà ta muốn đấm cho vài phát – Mariko nhìn Mayu và Jurina kêu hai đứa nhỏ tập trung chuyên môn sau đó quay sang nhìn hai kẻ vẫn trong tâm trạng tự kỉ- và còn phải tìm cách sử dụng những thứ này nữa chứ, Haruna và Acchan phiền hai đứa đưa hai đứa này về phòng giúp chị.

Mariko thở dài ngao ngán nhìn Haruna và Acchan đưa Yuko và Minami về phòng, cô cũng hết cách với hai người này chỉ vì vũ khí không biến đổi được đã ra như thế này rồi không biết sau này gặp chuyện rắc rối hơn thì sẽ như thế nào đây nữa. Mariko lắc đầu vài cái sau đó trở lại phong thái Sama của mình ra lệnh cho mọi người phải tìm cách giải quyết.
Tại phòng của Yuko và Minami.

- Yuko cậu nằm xuống nghỉ ngơi đi.

Haruna dẫn Yuko ngồi xuống giường.

- Cậu cũng vậy nghỉ ngơi đi Minami, trông cậu mệt lắm.

Acchan dẫn Minami lại chiếc giường gần đó.

- Tớ muốn nằm chung với chị Yuko.

Minami ủ rũ lên tiếng.

- Uhm, cũng được để tớ giúp cậu.

Acchan dẫn Minami lại chổ Yuko và Haruna, sau đó nói tiếp.

- Hai người có cần uống gì không ?

Không một câu trả lời, đáp lại chỉ là cái lắc đầu. Lúc này Haruna có vẻ đã không chịu được việc trước mắt bèn đứng dậy nói.

- Hai người đang làm cái gì thế, trong khi những người còn lại đang tìm cách để giúp hai người thì hai người lại ngồi ủ rũ ở đây chỉ vì vũ khí của mình không biến đổi được hay sao, sao không tự cách mà tìm lấy. Thật không giống hai người chút nào một Yuko hoạt bát năng động, một Minami không bao giờ bỏ cuộc đâu mất rồi, hai người thật sự làm tôi thất vọng mà.

Sau khi nói xong Haruna bèn bỏ đi một nước ra ngoài không thèm quay đầu lại nhìn Yuko và Minami dù chỉ một cái.

- Chị ấy nói đúng đấy, hai người tự nhìn lại mình đi, chị Nyan đợi em với.

Acchan rất hiểu rõ bản tánh của chị mình, tuy bề ngoài có vẻ ngơ ngơ nhưng nhìn mọi việc thì lại hoàn toàn khác, sau khi nói với Yuko và Minami xong Acchan cũng đi ra ngoài theo Haruna bây giờ căn phòng chỉ còn mình Yuko và Minami căn phòng trở nên im ắng một cách thất thường không ai nói với nhau câu nào chỉ ngồi và nhìn hai thanh kiếm đang nằm trong lớp vải trắng kia thôi.

- Chị Yuko tụi mình đang làm cái gì thế, chị Haruna nói đúng cái này không giống tụi mình chút nào cả.

Sau một hồi im lặng cuối cùng Minami cũng lên tiếng phá vỡ bầu im lặng đó.

- Uhm, đúng vậy tụi mình đang làm gì thế này chỉ vì chút khó khăn mà đã chán nản rồi hay sao, tinh thần nhà Oshima đi đâu hết rồi.

Yuko đột nhiên đứng dậy phát biểu hùng hồn.

- Đúng vậy tinh thần Takahashi bất diệt nữa chứ.

Minami thấy chị mình hùng hồn như vậy cũng hăng hái hơn nhiều.

- Đúng vậy tinh thần nhà Oshima, tinh thần nàh Takahashi bất diệt, quyết không lùi bước trước mọi khó khăn.

Cả hai đồng thanh nói rồi làm cử chỉ quyết tâm.

- Đúng đấy chúng ta phải tự tìm ra cách biến đổi không được làm phiền mọi người phải không chị Yuko.

- Đúng đấy, nhưng mà …

Yuko đồng ý với suy nghĩ của Minami, nhưng sau đó cô chợt nhớ ra điều gì đó.

- Nhưng sao chị Yuko ?

- Lúc nãy có vẻ Nyan rất giận nên mới nói những lời đó, trước giờ cô ấy chỉ bơ chị thôi nhưng từ bây giờ chắc không nói chuyện với chị quá, hu hu.

Yuko dựa vào người Minami giả vờ khóc nức nở.

- Không sao đâu chắc chị ấy sẽ không để bụng đâu mà.

Minami vỗ vỗ vai Yuko an ũi.

- Minami, hay giờ chị em mình ra thư viện để xem xem có tìm ra cách nào không ?

Yuko lấy lại tinh thần chị đại của mình đưa ra ý kiến.

- Vậy giờ tụi mình đi luôn ha, nhưng em đói bụng quá.

Minami đồng ý nhưng lập tức cô chỉ vào cái bụng đang biểu tình của mình.

- Không sau trên đường đến thư viện chúng ta đi ngang qua nhà ăn mà, vô đó kiếm cái gì lót dạ cũng được đi thôi nào.

- Nhưng còn hai cây kiếm chẳng lẻ cầm như vậy đi hay sao ?

- Uh, đi như thế này bất tiện lắm, thôi để tạm nó trên giường vậy lát về tính sau giờ đi thôi.

Yuko và Minami bước ra khỏi phòng thì thấy trên bàn đầy ắp thức ăn thế là cả hai lấy vội vài món vừa đi vừa ăn trên đường đến thư viện.

Quay lại nửa tiếng trước đó.

Sau khi haruna và Acchan bước ra từ phòng của Yuko và Minami thì nghe Mariko và Miichan đang cãi nhau.

- Mấy đứa làm gì mà suy nghĩ từ nãy đến giờ vẫn chưa nghĩ ra cách nào vậy hả.

- Vậy sao bà không tự suy nghĩ một mình đi.

- Nếu ta tìm ra cách thì đâu cần nhờ mọi người giúp chứ.

- Chứ không phải bà già rồi nên không suy nghĩ nhiều được hay sao ?

- Ai nói ta già hả ta chỉ hơn các người có hai tuổi thôi, à không hơn Mayu và Jurina bốn tuổi.

Nhận ra trong lời nói mình có sai sót Mariko bèn sửa chửa ngay lập tức.

- Sao mọi người không đến thư viện thử đi biết đâu tìm ra cách giải quyết thì sao.
Haruna từ sau bước tới nhìn thấy có vẻ mọi người hình như không tìm được cách nào bèn gợi ý thế là cả đám điều hướng con mắt về Haruna thật không ngờ ngày thường cô ngơ ngơ như vậy mà nói câu nao thì chính xác câu đó.

Sae gõ đầu mình như nhớ ra gì rồi nói.

- Đúng đó anh em nói thư viện trong trường có rất nhiều loại sách pháp thuật biết đâu trong số chúng sẽ có thì sao.

Thấy vậy Tomochin đề nghị.

- Vậy bây giờ chúng mình đến thư viện liền đi.

- Nhưng Chiyu mệt rồi.

- Mayu cũng đói nữa.

- Cả Yuki và Rena nữa.

- Ta cũng đói và mệt nữa, cô Sakura chưa đem đồ ăn tới thôi bây giờ đi ngủ lấy lại sứ đi lát dậy rồi cả đám cùng đi.

Mariko cũng đống tình vì từ sau buổi ăn sáng thì phải đi vòng vòng, rồi dọn dẹp, sau đó lại có chuyện xãy ra nên bây giờ cũng đã thấm mệt rồi thế là cô ra lệnh cho cả bọn ai về phòng nấy nghĩ lấy sức.

- Các em đồ ăn tới rồi nè, ủa các em.

Cô Sakura mang thức ăn vào thì cả bọn đã đi ngủ mất rồi thế là để trên bàn để lát dậy đói bụng thì còn có cái mà ăn.

3 tiếng đồng hồ sau, nhóm người Mariko đã có mặt tại thư viện, hôm trước chỉ được cô Sakura dẫn vào xem sơ sơ thôi nhưng bây giờ cả bọn mới có dịp quan sát kĩ thư viện của trường thật rộng lớn có hàng nghìn hàng vạn cuốn sách chứ không ít, sách được xếp theo hàng theo lối rất gọn gàn ngoài ra còn có cầu thang dẫn lên các tầng sách phía trên nữa, ở giữa thư viện thì còn có các ghế dựa, sofa, bàn… cho học viên có thể thoải mái đọc sách.

- Muốn đọc sách hay muốn mượn sách.

Cả đám đang trầm trồ nhìn thư viện thì bị một giọng nói trầm trầm làm cắt đứt suy nghĩ, quay sang quầy thanh toán thì thấy một con yêu tinh có đôi tai nhọn, da thì màu xanh, râu và chân mày màu trăng rất dài gần như là chạm đất.

- Tụi cháu muốn đọc sách ạ.

Chiyu e dè tra lời.

- Muốn đọc sách gì.

Con yêu tinh hỏi trong khi tay đang đóng mộc trên mấy cuốn sách.

- Sách hướng dẫn sử dụng vũ khí.

Tomochin cộc lốc trả lời.

- Vậy thì tầng 5 ở cầu thang bên phải, tổng cộng có 1250 cuốn sách nói về các loại vũ khí pháp thuật trong đó có…

Chưa kịp để con yêu tinh nói hết lời thì cả đám đã đi gần tới cầu thang phía bên phải mất rồi.

- Đúng là lũ trẻ bây giờ.

Con yêu tinh lắc đầu sau đó tiếp tục làm công việc của mình.

Cả đám leo tới chỗ, quả thật có rất nhiều cuốn sách nói về vũ khí và mọi người nhanh chóng tìm được nơi để các cuốn sách nói về vũ khí của mình. Khi Acchan và Haruna tìm thấy kệ sách sủ dụng cung của mình thì ra nó nằm ở cạnh kệ kiếm pháp nhưng họ lại phát hiện ra một điều thú vị đó là trên hành lang giữa hai kệ có năm sáu chồng sách chất cao lên tò mò bước lại gần thì ra Yuko và Minami đang nằm sau mấy chồng sách đó nhưng có lẻ vì quá ệt nên cả hai đã lăn ra ngủ mất rồi. Acchan nhìn Haruna rồi cả hai mỉm cười sau đó bước gần lại Minami và Yuko lấy quyển sách trên mặt họ xuống sau đó Achan với Haruna đi lấy vài cuốn sách chỉ cách sử dụng vũ khí của mình rồi lại chỗ Minami và Yuko ngồi. Đột nhiên Minami trở mình quay sang sờ thấy cái gì êm êm ấm ấm thế là gác đầu lên đùi của Acchan ngủ tiếp còn Haruna thì cầm chồng sách lại kế bên Yuko nhẹ nhàng hôn lên má Yuko rồi lấy đầu Yuko đặt nhẹ lên đùi mình tránh làm cho Yuko thức giấc.

- Chúc mừng cậu đã trở lại Yuuchan.

Haruna mỉm cười nhìn Yuko rồi sau đó cầm sách lên nghiên cứu.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét