Tác giả: Torin
Rating: [T] là được rồi nhỉ
Tình trạng: On-going
Pairing: Kojiyuu, BCCC, Mayuki,....
Cô Sakura vừa bước vào phòng liền hỏi
- Các em chuẩn bị xong hết chưa?
- Dạ, xong hết rồi thưa cô – Jurina nhanh nhảu đáp.
- Thế quần áo, đồ đạc cho vào túi hết chưa, vũ khí và linh vật có mang theo không, nhớ là đừng mang theo sách vở hay đồng phục gì cả, tốt nhất là các em kiểm tra lại mọi thứ đi.
Dù biết mọi người đã chuẩn bị đầy đủ theo những gì ghi trên giấy nhưng cô Sakura nhưng vẫn cứ nhắc mọi người kiểm tra lại lỡ như đến nơi rồi mà quên món nào đó thì quay lại lấy cũng khó.
- Cô yên tâm chúng em đã kiểm tra kĩ càng mọi thứ những ba lần lận – Miichan nói và chỉ vào túi của mình.
- Uhm thế còn Haruna em có quên thứ gì không.
- Cô cứ yên tâm của Nyan Nyan em xem đi xem lại còn nhiều hơn em nữa, cô biết cậu ấy hơi ngơ mà, để xem nào là máy chơi game, quần, áo, xà phòng, lược, quần áo lo …um..um… lo…. – Yuko cầm tấm giấy của Haruna đọc một lèo
- Không được nói Yuko, cậu mà nói thì đừng nói chuyện với tớ nữa – Haruna thấy Yuko đọc một lèo liền bay tới bịt miệng kèm theo giọng đe doạ.
- Um… um… to … khon…g… no..i
- Cậu nói gì.
Yuko bị Haruna bịt miệng chặt đến nỗi nói không ra hơi bèn lấy tay chỉ chỉ vào cái tay mà Haruna đang bịt miệng mình, thấy vậy Haruna liền buông tay ra.
“khục... khục”
- Nyan Nyan sao cậu mạnh giữ vậy.
Khi Haruna buông tay ra Yuko cố gắng hít vài luồng không khí.
- Cậu không sao chứ, mà tất cả cũng tại cậu ai biểu cậu đọc chi.
- Tớ … cậu … tớ.
Haruna thấy Yuko vậy cũng hơi xót nhưng đáng đời Yuko tuy cô ngơ vậy thôi chứ cô đâu có quên trước quên sau đâu mà phải kiểm tra hết lần này đến lần nọ cơ chứ.
- Thôi nào các em, vậy mọi người đã chuẩn bị xong rồi đúng không.
Thấy mọi người chuẩn bị như vậy cô Sakura rất vui lòng.
- Được rồi bây giờ chúng ta xuống nhà ăn ăn cơm thôi nào.
- Xuống nhà ăn – cả bọn đồng thanh.
- Đúng vậy xuống nhà ăn – cố Sakura khẳng định câu nói của mình.
- Nhưng thường thì tụi em ăn ở phòng cơ mà.
Yuki hỏi với một thắc mắc không phải vì nhà ăn không có chổ cho tụi cô mà mỗi lần xuống đó bắt gặp ánh mắt soi mói của mọi người nên cô không thích cho lắm, vì vậy cả bọn chọn cách ăn trên phòng là tốt nhất vừa thoải mái vừa có thể vui đùa mà không gây sự chú ý đến ai.
- Đúng vậy, bình thường thì các em ăn ở trên phòng nhưng hôm nay thầy viện trưởng có một thông báo quan trọng đến mọi người thế nên chúng ta phải xuống nghe – cô Sakura giải thích thắc mắc cho Yuki và mọi người.
- Vâng tụi em biết rồi, thôi đi nào – Mariko ra chiều hiểu.
Tại nhà ăn, như mọi khi bất cứ nơi nào người của thất tộc xuất hiện luôn là tâm điểm của sự chú ý và soi xét của mọi người. Sau khi đã chọn những món ăn nhóm Yuko nhanh chóng tụ tập lại một cái bàn gần ở phía cửa sổ để cùng nhau ăn uống còn cô Sakura thì tất nhiên ngồi ở dãy bàn dành cho giáo viên.
- Các em chú ý.
Trong lúc đang ăn bàn tán sôi nổi thì mọi người bị một giọng nói to lớn vang lên khắp nhà ăn làm cho không gian im lặng trong vài phút để tìm xem chủ nhân của giọng nói ấy là ai, giọng nói ấy không ai khác là của thầy viện trưởng đang đứng ở giữa dãy bàn ăn của giáo viên, nhưng sau vài phút im lặng ấy tiếng ồn lại tiếp tục vang lên lần này là những lời rì rầm.
- E hèm, tô có thể yêu cầu các trò giữ im lặng vài phút được không.
Giọng thầy viện trưởng tiếp tục vang lên những tiếng rì rầm bắt đầu nhỏ dần và tắt hẳn, cả căn phòng giờ đây trở nên im lặng một cách bất thường.
- Ta có một thông báo muốn gởi tới toàn bộ giáo viên và học viên của học viện AKB cao quý này là trong vòng 6 tháng tới nữa đây ta sẽ bận vài việc không thể đến trường được vì vậy ...
Lời thầy viện trưởng lại bị cắt ngang bởi những tiếng xù xì của những bàn ăn phía dưới.
- Cái gì không thể đến trường trong vòng 6 tháng – học viên 1 nói.
- Vậy học viện giao cho ai – học viên 2 nói.
- Đừng nói là giao cho ông thầy Rjinku khùng khùng đó nha – học viên 3 nói.
- Giao cho ổng là tôi sẵn sàng nghỉ học đó – học viên 4 tán thành.
- Đúng vậy nhìn cái lớp ổng làm chủ nhiệm kìa học không ra học chơi không ra chơi, thầy viện trưởng mà giao cho ổng chắc tụi mình thà nghỉ học còn hơn quá – học viên 3 nói tiếp.
- Uhm không hiểu ổng có tài năng gì mà được làm viện phó nhỉ ?- học viên 5 xen vào.
Khác với những bàn khác nhóm Yuko tuy điều nghe hết những gì thầy viện trưởng nói nhưng vẫn không tỏ ra phản ứng gì vì có lẻ cả bọn đã biết được thầy viện trưởng đang tính nói về chuyện gì.
- VÌ VẬY – thầy viện trưởng cố ý nhấn mạnh để cắt ngang những âm thanh xù xì bên dưới – vì vậy trong thời gian này cô Miwato Yukari là viện phó của học viện sẽ thay ta tiếp quản học viện này trong thời gian tới ngoài ra thầy Rjinku và các học trò của thầy ấy sẽ theo giúp ta , thông báo của ta xin hết sau đây mời các trò làm quen với cô Miwato Yukari.
- Xin chào các em cô là Miwato Yukari hân hạnh làm quen các em.
Sau khi nghe thầy viện trưởng nói hết đền lượt cô Yukari đứng dậy làm quen với mọi người và nhận được tràn vỗ tay chào mừng, đợi tràn pháo tay từ từ dịu bớt cô Yukari bắt đầu nói tiếp.
- Trong suốt thời gian thầy viện trưởng đi vắng tôi sẽ tiếp quản học viện này, tôi nghĩ một trong các em ở đây có lẽ đã biết về tôi thông qua cha mẹ các em hoặc những người trước đó nữa, nếu ai không biết thì nhân dịp đây tôi cũng nói luôn tôi là một người rất nguyên tắc học ra học chơi ra chơi không chấp nhận chuyện trốn học hay phá phách gì cả vì vậy nếu ai vi phạm thì tôi sẽ áp dụng theo luật mà xử. Xin cảm ơn.
Sau khi cô Yukari kết thúc lời giới thiệu thì toàn bộ nhà ăn im lặng khác với lúc cô Yukari vừa mới chào hỏi mọi người, lâu lâu thì lại có vài tiếng bàn tán như là.
- Tớ có nghe cha mẹ từng kể về cô Miwato này – học viên 6 nói.
- Tớ cũng vậy, bác tớ sợ bà cô này lắm – học viên 7 dồng tình.
- Biết vậy cho ông thầy Rjinku khùng khùng quản cũng được , số khổ quá – học viên 4 than thở.
Trong khi ở một chỗ khác.
- Mấy cậu không thấy nhóm người của thất tộc may quá hay sao, vừa được theo thầy viện trưởng vừa tránh được bà cô Miwato kia nữa – học viên 8 nói.
- Uhm nhưng cũng có thể là do thất tộc nhúng tay vào, cậu không biết về quyền lực của thất tộc à – học viên 9 bàn tán.
- Đúng vậy .
- ….
- ….
Sau đó là rất nhiều lời bàn tán xôn xao riêng nhóm Yuko sau khi nghe cô Yukari phát biểu xong thì nhanh chóng ăn hết phần ăn của mình và trở về phòng vì bọn họ không muốn nghe những lời nói nhảm nhí đó. Trên đường trở về Yuki và Rena bàn tán sôi nổi về cô Yukari những người khác cũng góp ý riêng chỉ có Yuko và Minami là im lặng suốt đường trở về phòng. Acchan để ý thấy bèn hỏi Minami trong lúc Sayaka đang mở cửa.
- Minami thường thì cậu hay hỏi về mấy chuyện này lắm mà sao hôm nay cậu cứ im lặng hoài vậy.
- Uhm vậy à.
- Yuko cậu cũng vậy nữa, khác với ngày thường lắm, cậu có gì giấu tớ à – Haruna nãy giờ quan sát cũng không khỏi thắc mắc.
- Đâu có, bọn tớ bình thường mà.
Yuko cố gắng nở một nụ cười sau đó cả Yuko và Minami cố nhanh chóng đi vào trong để tránh cho những người còn lại hỏi, nhưng vừa bước vào trong thì Yuko và Minami bị một người nào đó bay tới ôm chặt cả hai. Yuko và Minami cố gắng đẩy cái người đang ôm mình ra và ngước đầu lên để nhìn thì người đó không ai khác chính là cô Yukari.
- Hai cháu sao thế thấy ta không vui à.
Cô Yukari nhéo má Yuko và Minami trong khi hỏi.
- Itai, bà buông tụi cháu ra đi.
Minami và Yuko đồng thanh nói trong khi đang cố gắng đẩy bàn tay cô Yukari ra khỏi mặt mình.
- Ôi ta sorry hai thiên thần bé bỏng của ta, hai đứa có đau không, có cần ta lấy bông băng, thuốc đỏ dầu nóng không.
Cô Yukari thấy mình có vẻ hơi mạnh tay liền xoa xoa má Yuko và Minami và hỏi với giọng hơi lo lắng.
- Tụi cháu không sao, mà tụi cháu lớn rồi mà – Yuko cố né bàn tay của cô Yukari.
- Vâng ạ … tụi cháu không sao – Minami ấp úng trả lời.
- Ôi coi thiên thần bé bỏng của tôi đang ngượng kìa dễ thương quá chừng lại đây ta hun cái nào – nói là làm cô yukari nhào tới hôn Minami – Yuko cháu cũng lại đây với ta nào, cho ta hôn cái nào.
- Cháu … - Yuko cố né nhưng không thoát được.
- Hai đứa nhóc này sao mà dễ thương quá chừng vậy không biết – sau khi cưỡng hôn Minami và Yuko xong thì cô Yukari mới chịu buông ra.
- Bà Yukari à sau này đừng làm thế nữa, tụi cháu lớn rồi, tụi cháu đã 15 tuổi rồi – yuko chùi chùi chỗ cô Yukari vừa mới hôn.
- Cái gì mà lớn rồi, cái gì mà 15 tuổi rồi với ta các cháu chỉ vừa mới thôi nôi mà tôi kaka – cô Yukari nhìn thấy Yuko như vậy thích thú lắm.
- Nhưng … nhưng còn có các bạn cháu ở đây nữa mà – Minami nói với khuôn mặt còn đỏ hơn trái cà chua.
- Bạn mấy nhóc à đâu đâu, a chào các em, nãy giờ ta không để ý tới nào tới đây cho ta ôm cái gọi là xin lỗi nào – cô Yukari nhìn lại thấy cả bọn liền vui mừng dang tay ra chào đón.
Còn nói về đám người Markio, Yuki, Mayu,… nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi thì không khỏi đứng toàn tập. Điều khiến họ shock chính là thấy một cô Yukari mang một hình ảnh hoàn toàn khác so với lúc đứng ở nhà ăn và trên hết là thấy một Yuko ngày thường hay chọc gẹo, cưỡng hôn người khác nay bị cưỡng hôn lại mà không thể làm gì kháng cự lại hay nói cách khác là bất lực hoặc một Minami đôi lúc hay đỏ mặt vì những việc có liên quan đến ai đó nay gương mặt còn đỏ hơn chữ đỏ. Khi nghe cô Yukari đề nghị ôm thì cả bọn choàng tỉnh dậy nhớ lại cảnh tượng lúc nãy nên tìm cách từ chối nhưng vẫn không thoát được cái ôm thân tình đó. Nhìn thấy cảnh này Minami và Yuko chỉ còn biết cười trừ thôi. Sau khi thoát khỏi cái ôm của cô Yukari, Miichan chỉnh lại quần áo bước tới tự giới thiệu.
- Chào cô Miwato-san cháu là Minegishi Minami người của …
- Người của thất tộc chứ gì, ta biết rất rõ từ cha, mẹ, anh, chị, em của mấy nhóc nên không cần phải giới thiệu đâu, à sau này gọi ta là Yukari đi. Uhm, chổ ở của mấy nhóc tốt đấy chứ nhưng ta phải tân trang nó thêm mới được.
Cô Yukari vừa nói vừa đi vòng vòng xung quanh chổ ở của nhóm Yuko, còn Miichan sau khi bị cô Yukari lờ tịt đi thì mặt mày bí xị.
- Eh, không cần đâu bà ạ, tụi con thấy như vầy là tốt lắm rồi.
Minami cố gắng ngăn cản và nhận được những cái gật đầu từ mọi người vì không biết bà cô này nhúng tay vào thì căn phòng của cả bọn không biết sẽ thành cái gì nữa.
- Không được – cô Yukari cương quyết.
Đến lúc này Yuko và Minami phải dùng kế sách cuối mà hai người hay làm để đối phó bà cô Yukari này.
- Nếu vậy tụi con sẽ không nói chuyện với bà nữa – Yuko nói với giọng nói đầy giận dữ.
- Thôi được rồi hai nhóc, không làm thì không làm, đừng giận bà cô già này tội nghiệp lắm, từ nhỏ….. – cô Yukari thấy bọn trẻ cương quyết như vậy nên đành thôi nhưng cũng không quên điệp khúc ca cẩm.
“cộc, cộc”
- Cô Miwato-san thầy viện trưởng cần gặp cô.
Sau tiếng gõ cửa cô Sakura đi vào cầm xấp giấy đưa cô Yukari và không quên nhắn tin cho cô Yukari. Cô Yukari thấy người khác đi vào liền lấy lại phong thái lúc nãy của mình.
- Tôi biết rồi cám ơn cô.
Sau đó cô Yukari quay lại chào cả bọn và không quên việc hôn Yuko và Minami. Sau khi đợi cô yukari đi hẳn cả bọn mới đè Yuko và Minami lên ghế và dùng đòn tra khảo và người tra khảo không ai khác là Mariko còn hai người giữ phạm nhân là Sae và Sayaka còn những người khác là khán giả.
- Sau đây màn tra khảo bắt đầu – Miichan bắt đầu màn MC.
- Thôi khỏi cần, cô cứ ngồi đó nghe là được rồi – Mariko trừng mắt nhìn Miichan.
Miichan thấy vậy liền ngồi xuống và ghi hận trong lòng.
- Thôi được rồi không cần phải làm vậy đâu, chị muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi – Yuko ngao ngán trả lời.
- Uh vậy đi, được rồi hai đứa với bà Yukari có quan hệ như thế nào.
- Bà cháu – Yuko trả lời ngắn gọn.
- Chi tiết hơn nữa nào.
- Bà Yukari là người đỡ đầu của tụi em.
- Giống như mẹ đỡ đầu vậy hả.
- Miichan đừng xen vào - Mariko lên tiếng.
- … - ghi hận lần 2.
- Không phải cũng gần giống như vậy đó nhưng là bà không phải là mẹ - Minami giải thích.
- Bà Yukari và gia đình tụi em rất thân nhau, bà sống một mình trong một ngôi nhà rất khang trang và làm bạn với những người già quanh khu vực đó, bà rất hay giúp người.
- Eh, vậy bà Yukari không có người thân nào à? – Rena hỏi và cắt ngang câu chuyện của Yuko.
- Không, ngược lại là đằng khác bà có tám người con nay chỉ còn bốn người mà thôi mấy người kia điều mất cả rồi và rất nhiều cháu, chắt, những người con của bà theo bà nội em kể là rất thành đạt và nổi tiếng nhưng bọn họ lại không cho con cháu của mình đến thăm bà vì cho rằng bà rất kì quái do sống đến rất lâu rồi mà không chịu chết rồi làm phiền con cháu chẳng hạn, họ chỉ cung cấp tiền cho bà thôi còn lại thì mặc kệ.
- Vậy bà mấy tuổi, còn chồng bà đâu – lần này là Yuki.
- Mình không rõ lắm mà tụi mình cũng không hỏi, bà nội mình nói khi người con thứ tám của bà được hai tuổi thì người chồng trong lúc đi làm ăn xa bị bắn chết, chồng của bà là người bình thường không có khả năng tự chữa trị được lúc đem về nhà thì đã gần hai ngày rồi nên bà không tài nào cứu được. Vì vậy hai đứa mình được sinh ra thì bà nội đã nhờ bà làm người đỡ đầu cho nên từ lúc nhỏ bà rất thương hai đứa, không ai có thể ức hiếp tụi mình trước mặt bà cả chính vì thế tụi mình cũng rất thương bà, kể từ ngày cha mẹ mình và cha Minami mất bà càng thương tụi mình nhiều hơn, nhiều khi như vậy bà càng trở nên rất đáng sợ nhưng bà là một người tốt, rất rất tốt luôn đó.
- Haha người làm cho Yuko sợ như thế không phải tầm thường đâu.
- Mariko không phải lúc đâu đấy – trả thù lần 1.
- Xin lỗi, xin lỗi nhóc nói tiếp đi – Mariko quyệt quyệt nước mắt.
- Những lúc nghĩ hè thì bà dọn tới ở với tụi em suốt mùa hè không cho tụi em đi đâu cả nếu có đi cũng phải cho bà đi theo, nhiều khi bà còn thể hiện tình cảm giống như lúc nãy vậy- Minami nói thêm.
- Trước mặt tất cả mọi người luôn sao? – Sae tuy biết nhưng vẫn cố hỏi.
- Uhm đúng vậy, trước mặt tất cả mọi người làm cho tụi này nhiều lần muốn tìm cái lỗ nào mà chui xuống thôi.
- Như vậy thì ngượng lắm – Jurina khẳng định và cả bọn gật đầu.
- Sao cậu không nói với bà – Rena đưa ra ý kiến.
- Nhiều lần tụi mình tính nói nhưng nhình thấy bà vui vẻ như vậy thì lại không muốn làm bà buồn nên thôi – lần này là Yuko trả lời.
- Bộ hai đứa tính để vậy tới lớn luôn hay sao ? – Mariko chống nạnh hỏi.
- Tụi em không biết nữa – cả hai thất vọng trả lời.
- Thế mấy đứa có biết bà Yukari là bạn của thầy viện trưởng không?.
- Tụi em chỉ biết bà biết sử dụng pháp thuật thôi còn những chuyện khác thì – nói tới đây yuko chỉ nhúng vai.
- Tại sao vậy.
- Bà em nói không muốn tụi em nhức đầu nên không nói – Yuko trả lời một cách bình thản.
- À ta hiểu rồi – Mariko tỏ vẻ hiểu biết.
- Hiểu gì ? – Yuko thắc mắc hỏi.
- Mấy đứa nhóc này nói ta nghe rồi.
- Uhm~ ra là vậy.
‘két’
Cuộc nói chuyện bị dừng lại khi cô Sakura bước vào và thông báo
- Mấy em chuẩn bị đồ đạc khởi hành thôi.
- Vâng, cám ơn cô.
Bỏ lại câu chuyện buồn của Yuko và Minami không khí bây giờ rất náo nhiệt người chạy ra kẻ chạy vào lấy hành lí chuẩn bị xuất phát.
- Cô Sakura ơi.
- Gì vậy Tomomi.
- Tụi em đi rồi ai dọn dẹp chỗ này hàng ngày, chiyu.
- Cái đó em khỏi lo thầy viện trưởng sắp xếp cả rồi.
- Vâng, chiyu.
- Thôi ta đi nào.
Trong lúc đó tại phòng của viện trưởng.
- Huhu… hic…hic…
- Cô Yukari cô không sao chứ.
- Hic..hic ôi hai thiên thần bé bỏng của tôi, không ngờ việc tôi chăm sóc lo lắng lại khiến tụi nó cảm thấy khó chịu như vậy, ôi đau lòng quá, tội nghiệp tụi nhỏ quá huhu...
‘hic..hic..roẹt …roẹt’
Thầy viện trưởng đang đưa vài miếng khăn giấy cho cô Yukari, thì ra lúc nãy thầy viện trưởng đã cho cô ấy xem cuộc nói truyện của nhóm Yuko thông qua quả cầu ánh sáng.
- Làm sao anh biết được tụi nhỏ sẽ nói chuyện về tôi – cô Yukari đang chậm chậm nước mắt.
- Tôi đoán thôi.
- Không ngời hai thiên thần của tôi lại trưởng thành như vậy …hic..hic
- Bây giờ cô có thể an tâm giao tụi nhỏ cho tôi hướng dẫn được chứ.
- Được giao cho anh thì ổn thôi nhưng nếu hai thiên thần bé nhỏ của tôi có đứt một cọng lông nào thì anh coi chừng đấy – cô Yukari tuy đã yên tâm nhưng vẫn đe doạ.
- Tôi biết rồi, bây giờ tôi phải đi đây.
- Để tôi tiễn anh.
- Không cần làm như vậy lỡ đâu trong lúc chia tay cô lại không cầm lòng được thì lúc quay trở về học viện mấy đứa học viên khác sẽ gây khó dễ cho tụi nhỏ nữa – thầy viện trưởng khuyên.
- Ai dám, thôi anh và tụi nhỏ đi mạnh khoẻ, ôi hai thiên thần của tôi …hic..hic
Nhìn cảnh vừa rồi thầy viện trưởng ngao ngán lắc đầu sau đó đi tới chỗ hẹn với nhóm của Yuko.
Nơi hẹn của thầy viện trưởng và nhóm Yuko là cánh cổng phía sau trường.
- Mọi người đã tới đông đủ rồi chứ.
Thầy viện trưởng tuy hỏi nhưng đã biết mọi người điều đến đầy đủ vì chỉ có mấy khuôn măt này thôi.
- Vâng ạ - mọi người đồng thanh đáp.
- Vậy đi thôi.
- Nhưng đi đâu ạ - Tomochin thắc mắc hỏi.
Cũng phải thôi đi đâu khi bước thêm chục bước nữa là mặt nước còn bên kia hồ là một cánh rừng bạt ngàn.
- Đi theo ta
Thầy viện trưởng không nói gì thêm chỉ đi về phía bờ hồ thì đột nhiên từ phía bờ hồ hiện ra một cây cầu đá nối từ bờ hồ bên này sang bờ hồ bên kia thế là cả nhóm chạy theo sau. Sau khi băng qua bờ hồ tới cánh rừng thầy viện trưởng bước tới một cái cây to lớn gần bờ hồ đưa tay vào và mất hút, cả nhóm liền bắt chước làm theo mà không biết rằng khi người cuối cùng đi qua cái cây đó thì khu rừng đột nhiên di chuyển cái cây không còn nằm ở cạnh bờ hồ nữa mà bây giờ đã nằm cạnh một bụi cỏ lớn. Trong lúc đi xuyện qua cái cây thầy viện trưởng có dặn là hãy cẩn thận cả nhóm tưởng là thầy chỉ đùa nhưng vừa đi qua luồng sáng thông với đầu bên kia thì đột nhiên những người đi phía sau nghe được tiếng la của những người đi trước.
- ‘ Á’, ‘itai’
Kèm theo những tiếng la đó là các âm thanh ‘bịch’, ‘soạt’,‘ầm’.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét