hello

(>.<) chào mừng bạn đến với thế giới của CHINAKAT (>.<)

Thứ Năm, 27 tháng 12, 2012

[Fic] Cuộc chiến của ánh sáng và bóng tối
Tác giả: Torin


Rating: [T] là được rồi nhỉ

Tình trạng: On-going

Pairing: Kojiyuu, BCCC, Mayuki,....
 
 
 
 
 
 
Thấy chủ mình gặp nạn thế là Kim long, Bạch kim long, Bạch long, Hắc long và cả bốn con phụng hoàng lao ra chặn đầu nó lại còn những con linh vật khác cũng lao ra bảo vệ chủ của mình. Con lục long chuẩn bị tấn công thì thấy bốn con rồng nhỏ của Yuko và Minami lao ra trước mặt, nó khựng lại quan sát kĩ bốn chú rồng nhỏ sau đó nó lập tức thu bộ móng vuốt của mình lại rồi đáp xuống mặt đất và cuối người xuống, còn về người có lẽ là chủ nhân của con lục long này sau khi thấy chú rồng mình lao về hướng nhóm Yuko lập tức chạy theo phía sau tính ngăn cản ai ngờ lại thấy nó cuối đầu trước một nhóm người lạ mặt, đi lại chỗ đó vừa nhìn thấy mấy chú rồng nhỏ và những linh vật khác lập tức người đó liền cuối đầu hành lễ.

- ộạỗểảợ

Plash back ---

Tình hình là từ lúc con khủng long rời khỏi thì mọi người đã từ từ buông ra và cùng xem trận chiến ngày càng kịch liệt bụi thì lúc dày lúc mỏng dù trong đây có thể xem được hết nhưng người ở phía sau cứ đè người phía trước để được xem rõ hơn tội nhất là Yuko đang làm cục nhân đã nhỏ con còn bị đè nữa thế là Yuko cứ từ từ nhích ra phía ngoài để được thoải mái hơn và cứ nhích như vậy đến ra ngoài cửa hang chừng nào không hay, sau khi trận đấu diễn xong vì quá phấn kích vui mừng Yuko la hơi lớn thành ra gây sự chú ý cho con rồng đột nhiên thấy con rồng lao về phía mình quay qua khiều khiều Minami ai ngờ thấy mình đã ở bên ngoài từ lúc nào không biết, Yuko nghĩ rằng nếu chạy vào trong thì mọi người sẽ gặp nạn nên đành đứng hy sinh vậy.

End---

Nhóm Yuko vẫn cứ đứng như trời trồng vì không biết chuyện gì xảy ra đột nhiên con rồng đang chuẩn bị tấn công thì đang nằm cuối đầu còn tên này nữa chứ từ đâu bay lại cuối người xuống nói tiếng gì mà cả bọn không hiểu.

- Cậu ấy đang xin lỗi các trò đấy. Cậu thanh niên này là một trong những người canh giữ khu rừng thiên này và khi thấy những linh vật của thất tộc thì cuối đầu xin lỗi đấy.

Thầy viện trưởng lúc này đang đi từ trong hang ra giải thích.

- Eh~ là sao ạ - cả đám thắc mắc hỏi.

- Các trò đợi ta một lát để ta nói chuyện với cậu thanh niên này rồi ta sẽ giải thích cho các trò sau – thầy viện trưởng nói rồi bước phía về người thanh niên đó.

Thầy viện trưởng nói chuyện với người thanh niên bằng tiếng thổ dân mà cả nhóm đứng gần đó nghe không hiều chỉ thấy người thanh niên đó cứ gật đầu liên tiếp rồi sau đó chạy vào hốc cây xách hành lý của mọi người móc chúng vào hai chân trước của con lục long.
Trong khi đó thì có một người đang chuẩn bị đưa lên máy chém.

- Chị Yuko …..lúc nãy có biết là nguy hiểm lắm không…..chị làm em sợ lắm đó lỡ như chị có gì thì em phải làm sao.hic…hic...hu..hu..

Minami nói với giọng rung rung rồi oà khóc, thấy vậy Acchan liền bước tới ôm Minami và không quên tặng cái liếc cho Yuko.

- Minami cho chị xin lỗi – Yuko xin lỗi Minami nhưng Minami không đáp lại không những thế Acchan còn dẫn Minami đi qua chỗ khác.

- Cậu có biết là xém chút nữa thì mất mạng không hả, baka - Haruna đang rưng rưng nước mắt bực bội đánh vài cái vào người Yuko rồi sau đó đi lại chỗ Acchan khóc.

- Tớ xin lỗi – Yuko đứng im cho Haruna đánh rồi lí nhí nói.

- Nhà ngươi đừng có lâu lâu nỗi cơn đột xuất có được không, ngươi có biết là ta bị yếu tim không – Mariko bước tới nói và tặng thêm một cái cốc vào đầu Yuko.

- Itai – Yuko chỉ biết ôm đầu chịu trận.

- Yuko lúc nãy cậu làm tụi này lo lắm đó – Yuki lên tiếng trách móc.

- Sau này suy nghĩ được một chút được không Yuko – lần này là Tomochin

- Cậu không sao chứ, chiyu ? - Tomomi lại gần hỏi

- Chiyu à đừng lo cho cậu ấy làm gì – Rena bước tới nắm tay chiyu kéo đi.

- Tớ sợ cậu rồi đấy Yuko – Sayaka và Sae lắc đầu ngao ngán.

- Yuko …. – Mayu tính an ủi thì lập tức Yuki lại kéo đi.

- …. – Jurina tính nói gì đó nhưng thôi.

- Yuko ….

- Miichan đừng quan tâm đến tên ngốc đó nữa – Mariko bực bội lên tiếng.

- Xin lỗi mọi người – Yuko buồn rầu nói.

- Cô chủ không sợ chết hay sao mà làm vậy ham vui cũng lựa chổ chứ - Bạch kim long và Kim long lên tiếng sau đó bay về phía Minami.

- Ta xin lỗi – Yuko nói mà nước mắt rưng rưng cổ họng thì nghẹn lại.

Sau khi hành lý đã được xắp xếp xong lúc này thầy viện trường và cô Sakura đã trèo lên đầu con rồng màu đen ngồi từ lúc nào, thầy Rjinku mới lại kêu cả bọn trèo lên và không quên đưa một lọ thuốc nói là uống thuốc này vào thì có thể hiểu được tất cả các ngôn ngữ và cả nhóm im lặng làm theo. Cả bọn trèo lên ngồi cùng nhau nhưng Yuko lại ngồi cách nhóm cô chọn cho mình chổ gần gáy của con rồng để ngồi và quan sát những người trên vì cô biết rằng bây giờ bọn họ không muốn gặp hay nói chuyện với cô. Sau khi đã ngồi yên vị thì con rồng bắt đầu bay lên và không quên mang về chiến lợi phẩm mà mình mới săn được.

- Nơi chúng ta sẽ đến là ngôi làng Ancassta là nơi thờ các chiến binh của thất tộc hùng vĩ, chúng ta sẽ đến đó luyện tập và ….

Thầy viện trưởng tính nói tiếp nhưng nhìn bầu không khí khá im lặng nên thôi vì bây giờ thầy viện trưởng có nói thì cả bọn cũng không để tâm đến.

Con rồng bay được nữa tiếng thì đến một ngôi làng mà theo quan sát thì toàn bộ cư dân điều sống trên những cái cây cổ thụ to lớn lấy những tán cây làm nhà ở. Con rồng lượn vài vòng như để thông báo là trở về rồi từ từ hạ độ cao xuống và cuối cùng là đáp xuống trước một cây cỗ thụ to nhất. Khi con rồng vừa đáp xuống người thanh niên lập tức nhảy xuống bảo mọi người ở đây đợi còn anh ta chạy như bay lại cầu thang dẫn lên ngôi nhà nằm trên cái cây cổ thụ lớn nhất để thông báo cho trưởng làng, mọi người thấy có người lạ liền tụ tập lại và nhìn cả nhóm với ánh mắt dò xét. Khoảng năm phút sau người thanh niên đó trở ra, đi phía sau là bảy ông lão râu dài chấm đất, tóc thì bạc phơ tay cầm phương trượng, tất cả người trong làng nhìn thấy liền cuối đầu cung kính còn cả bọn thì ngơ ngác thấy vậy thầy viện trưởng liền ra dấu hiệu cho cả nhóm cuối chào. Ông lão đứng ngoài cùng bên phải ra dấu hiệu mời mọi người xuống thế là những người khác trong làng tụ tập lại, người thì giúp gỡ hành lý đem xuống người thì lấy thang cho cả nhóm leo xuống dễ dàng.

- Cám ơn thất gia – thầy viện trưởng vừa xuống bước tới chào hỏi.

- Không dám, lâu quá không gặp anh pháp sư Aki-P – ông lão lịch sự chào lại.

- Đây là… - ông lão kế bên nghi ngờ hỏi khi nhìn vào mười bốn người thiếu nữ đi cùng thầy viện trưởng.

- Đây là những người thừa kế của thất tộc – thầy viện trưởng trả lời.

Vừa nghe thầy viện trưởng nói xong lập tức cả bảy ông lão và tất cả những người trong làng điều quỳ xuống cung kính chào hỏi.

- Chúng thần thật thất lễ, xin các ngài bỏ qua cho.

- Ơ không có gì mọi người mau đứng dậy – mặc dù hơi ngạc nhiên nhưng khi thấy những ông lão quỳ xuống thế là cả nhóm chạy tới đỡ dậy.

- Thuộc hạ có nghe Ken kể lại câu chuyện, một lần nữa chúng thần xin lỗi mọi người.
Người đàn ông già nhất lên tiếng xin lỗi rồi cuối người xuống và tất cả những người khác điều làm theo. Thấy vậy Mariko đứng gần đó vội đỡ ông lão dậy.

- Không sao đâu, mọi người vẫn bình an mà, ông cứ đứng dậy đi không cần khách sáo.

- Nhất gia tôi có chuyện muốn bàn với các ngài được không.

Thầy viện trưởng đứng gần đó lên tiếng rồi sau đó thầy viện trưởng được bảy ông lão mời lên cây để nói chuyện được một lúc sau thì trở lại. Nhất gia đứng lên bục đá gần gốc cây đó lên tiếng.

- Tất cả người dân của làng Ancassta hãy chu ý, kể từ hôm nay các ngài đây là truyền nhân của thất tộc sẽ ở đây cùng ăn, cùng sống, cùng luyện tập với mọi người vì vậy nếu có người nào thất lễ với các ngài thì coi như thất lễ với các chiến binh của thất tộc, mọi người nghe rõ chứ.

- Vâng – tất cả người dân trong làng đồng loạt hô to.

- Vậy thì nhân dịp Ken vừa săn được con khủng long này mọi người hãy xẻ thịt làm tiệc chào mừng các ngài nào.

- Tuyệt vời, hoan hô nhất gia, hoan hô thất tộc – nghe nhất gia nói mọi người vui mừng, phấn khởi rồi lôi con khủng long vừa mới săn đi mần thịt.

- Ken cháu hãy dẫn các ngài đây về phòng nghĩ đi, ta có chuyện cần nói với pháp sư Aki-P đây - Nhất gia bước tới nói với người thanh niên tên Ken rồi sau đó bảy ông lão, thầy viện trưởng và thầy Rjinku đi lên cây cỗ thụ to nhất làng.

- Vâng ạ, ông cứ để cháu lo - Ken vui mừng trả lời

- Xin mời các ngài theo thần ạ - Ken bước tới vui vẻ mời cả nhóm đi theo mình.

Thế là mọi người bước theo sau Ken còn hành lý thì đã được những người thanh niên khác trong làng rinh ở phía sau. Cả nhóm đi dọc theo con đường làng vừa đi vừa nhìn những ngôi nhà trên cây những ngôi nhà này khác với ngôi nhà lúc nãy mà họ nhìn thấy nó không có thang để đi lên mà chỉ có những cầu treo bằng gỗ nối các căn phòng của ngôi nhà lại với nhau mà thôi làm mọi người không hiểu họ lên xuống bằng cách nào.

- Lúc nãy thật là thất lễ quá – Ken vừa đi vừa tìm cách xin lỗi.

- Không có gì đâu, mà anh tên gì thế - Jurina đi gần đó nói.

- Thần tên là Kata Ken là cháu của bảy vị lão gia – Ken lí nhí trả lời.

- Thì ra là vậy mà Kanta Ken tên nghe ngộ nhỉ - Mayu đi phía sau hỏi.

- Mayu không được nói như vậy – Yuki đi kế bên nhắc nhở.

- Em đâu nói gì sai đâu – Mayu nũng nịu trả lời.

- Em thiệt là ….- Yuki lắc đầu nói.

- Là sao … là rất đẹp gái, dễ thương đúng không chị Yuki – Mayu nháy mắt nói.

- Chị không nói chuyện với em nữa – Yuki nói rồi dí ngón tay vào trán Mayu rồi đi về phía trước.

- Chị Yuki đợi em với – Mayu chạy theo sau.

- Anh cứ mặc kệ bọn họ mà chúng ta xắp đến nơi chưa – Mariko đi kế bên hỏi.

- Gần tới nơi rồi, các ngài có thấy cái cây cao cao to to mà có mấy căn nhà ở đằng kia không – Ken vừa nói vừa chỉ - bảy vị lão gia vì không muốn mọi người làm phiền các ngài nên đã chọn nơi hơi cách xa làng một tí tuy chỗ đó ít người qua lại nhưng nó vẫn nằm trong khu vực cai quản của dân làng nên các ngài có thể an tâm ngoài ra sau lưng còn có một con đường dẫn ra suối để giúp các ngài thư giãn nữa.

- Đó là chỗ ở của chúng tôi à – Mariko đang nhíu mắt nhìn theo tay Ken.

- Vâng đúng vậy. - Ken mỉm cười trả lời.

Thế là không ai nói hay hỏi thêm câu nào nữa cứ thế mà đi khoảng nửa tiếng thì cả nhóm đã có mặt tại ngôi nhà cây của mình, giống như những ngôi nhà cây khác trong làng nhưng có điều cái cây được chọn làm nhà này thì to gần như bằng cây cổ thụ lúc đầu mà mọi người thấy.

- Nhưng cây cao như thế này làm sao mà lên được – Tomochin lo lắng hỏi.

- Ngài đợi một tí, Busshu – Ken mỉm cười rồi đọc câu chú.

Đột nhiên dưới gốc cây xuất hiện một bụi cây nhỏ rồi sau đó Ken bước lên thế là nó di chuyển lên trên căn phòng đầu tiên và chỗ Ken vừa mới di chuyển xuất hiện một bụi cây khác , Ken bước xuống khoảng sân rộn trước căn phòng rồi quay xuống ra hiệu cho mọi người còn lại làm theo mình thế là hết người này đến người khác đi lên đến người cuối cùng lên thì bụi cây biến mất. Trong khi những người khác thì mang hành lý của nhóm về phòng thì Ken dẫn mọi người tham quan khắp căn nhà từ phòng khách, phòng ăn, nhà bếp, phòng tắm, sân chơi rồi tới phòng nghỉ của cả nhóm phòng của Mariko, Jurina thì ở phòng đầu tiên đi lên một chút là của Yuki và Rena, bên trái của phòng Yuki, Rena là Sayaka, Sae bên phải là Mayu, Tomomi, phía trên Mayu, Tomomi là Miichan và Tomochin còn bên phải là của Haruna và Acchan còn phía trên phòng của Acchan , Haruna và nằm gần với phòng của Tomochin, Miichan là của Yuko và Minami còn phòng của thầy viện trưởng, thầy Rjinku, cô Sakura thì nằm gần phòng khách để tiện việc đi lại và tất cả các phòng được nối với nhau bằng những cây câu treo bằng gỗ. Thấy mọi người có vẻ đã mệt nên Ken xin ra về rồi mọi người đi về phòng của mình. Bước vào căn phòng của mình mọi người rất ngạc nhiên vì nó được bày trí y hệt như phòng ở học viện. Phòng của mọi người nằm ở nơi cao nhất không khí xung quanh cũng khá thoáng mát và yên tĩnh của cái cây cộng thêm mọi người cũng vừa trãi qua những chuyện yếu tim nên không bao lâu kể từ lúc đặt lưng xuống nghỉ ngơi thì tất cả đã chìm vào giấc ngủ.

Khoảng 7 giờ tối buổi tiệc sắp bắt đầu, thầy viện trưởng nhờ cô Sakura lên đánh thức những cả nhóm dậy. Thế là cô Sakura đi từng phòng đánh thức mọi người dậy nghe đến thức ăn là tất cả lập tức thức dậyh nhanh chóng sau đó đi xuống phòng khách đợi những người khác. Khoảng 5 phút sau thì tất cả có mặt sau đó Mariko kiểm tra quân số nhưng điếm đi điếm lại thì thiếu một người.

- Ơ, Yuko đâu – Miichan phát hiện thiếu Yuko lên tiếng hỏi.

- Để tớ lên kiêu chị ấy thử xem – Minami mỉm cười rồi chạy về phòng mình.

- Tên sóc này thiệt là – Mariko phàn nàn.

Kim long đang trò chuyện với những linh vật khác thì thấy Minami chạy lên phòng nghĩ là kêu Yuko bèn bay lại nói với Mariko.

- Để tôi lên kêu cô chủ xem sao – Kim long mỉm cười nói.

- Thôi khỏi một đứa đủ rồi chứ hết đứa này đến đứa khác thì mọi người đợi đến chừng nào, ngươi cứ ngồi đây choi với đám bạn của mình đi – Mariko bực dọc nói.

- Vâng – Kim long buồn bã nói rồi bay trở về chỗ những linh vật khác đang tụ tập.
Khoảng mười phút sau Minami trở xuống vẻ mặt ủ rũ và không thấy Yuko đâu.

- Tên sóc đâu rồi – Mariko chống nạnh hỏi.

- Em kêu hoài mà chị Yuko không dậy, có lẻ chị Yuko còn buồn chuyện hồi chiều này – Minami buồn bã nói.

- Vậy thì mặc kệ tên sóc ấy đi, cho chừa cái tật, tụi mình đi nào – Mariko mặc kệ Yuko nói rồi bước đi.

- Nhưng mà … - Minami lo lắng nói.

- Lát nữa đem thức ăn về cho tên sóc là được rồi – Mariko nói trong khi nắm tay Minami kéo đi.

Cả nhóm và đi vào làng với tinh thần rất phấn khởi vì từ sau buổi trưa ở học viện cho đến giờ vẫn chưa có gì vào bụng nên rất đói thế nhưng lại có một người trong nhóm không đuộc vui đó là Minami, trong suốt quãng đường vào làng Minami cứ liên tục nhìn về ngôi nhà cây với tâm trạng lo lắng, cô rất hiểu bà chị của mình khi buồn thì không muốn tiếp xúc với ai nhưng từ trưa đến giờ thì có lẽ đã đói lắm rồi dù như vậy thì cũng phải ăn chứ. Nghĩ là làm Minami đột nhiên quay lại rồi chạy theo hướng về nhà làm mọi người đang vui vẻ không hiểu chuyện gì tự nhiên Minami thấy vậy Acchan đứng từ xa gọi.

- Minami cậu đi đâu vậy.

- Cô chủ đợi tụi này với – Hắc long thấy Minami chạy liền bay theo gọi.

- Tớ đi kêu chị Yuko, mọi người đi trước đi lát nữa tụi em tới sau, Kim, Hắc, Bạch, Bạch kim long các ngươi đi chung với mọi người đi mình ta kêu chị Yuko là được rồi.

Minami đang chạy thì nghe Acchan và Hắc long gọi thì dừng lại trả lời sau đó thì chạy đi tiếp không để cho ai nói thêm được câu nào cả.

- Acchan mặc kệ nó đi, không thì trễ giờ đó – Mariko bước tới đẩy Acchan đi.

- Nhưng mà … - Acchan bối rối nói.

- Không nhưng nhị gì nữa, hai chị em nó không đói nhưng tụi này đói rồi – Mariko tiếp tục đẩy Acchan.

- Còn các ngươi nữa – Mariko quay sang bốn chú rồng nhỏ - đi ăn tiệc thì phải vui chứ ta nghe nói có nhiều đồ ăn ngon lắm đó – Mariko tiếp tục dụ dỗ.

- Vậy hả, vậy thì đi thôi - Bạch kim long nghe tới thức ăn là mặt sáng rỡ bay lên phía trước.

- Minami nói lát cậu ấy quay lại mà, đừng lo – Miichan bước tới vỗ vai Acchan rồi quay qua hét lớn - Let’s go.

- Vâng – mọi người đồng thanh đáp.


---------------------------------------


Nói về Yuko sau khi chắc rằng mọi người đã đi hết thì mở đôi mắt rồi ngồi dậy, thật ra cô đã dậy từ lúc cô Sakura lên kêu rồi nhưng nghĩ rằng mọi người vẫn còn giận mình nên giả vờ ngủ tiếp. Yuko ngồi được một lúc thì chợt nhớ lúc nãy Ken có nói phía sau có một con đường sẫn ra suối thế là Yuko đứng dậy rồi đi xuống đất sau đó men theo con đường mà Ken nói mà đi, con đường khá gồ gề vì những hòn đá lớn đá nhỏ xen lẫn vào nhau nhưng cũng may là vì có ánh sáng toả ra từ những viên đá ánh sáng nằm dọc dường đi có lẻ là do dân làng làm nên không bao lâu thì Yuko cũng tới được con suối. Bước tới bờ suối Yuko nhặt vài viên sỏi rồi ném chúng xuống nước vừa ném cô vừa lẩm bẩm.

- Minami đáng ghét, nỡ lòng nào vì mọi người mà bỏ rơi mình.

‘tỏm’.

- Bà già chết bầm.

‘tỏm’.

- Hai tên Kim long, Bạch kim long phản chủ.

‘tỏm’.

- Nyan Nyan cậu có cần vô tâm với tớ đến vậy không.

‘tỏm’.

--------------------------------------------
Còn Minami sau khi chào mọi người thì lập tức chay về nhà cây để gọi bà chị mình khi vừa tới nhà cây đọc câu chú rồi vội vã chạy lên phòng nhưng không thấy Yuko đâu thế là cô chạy khắp phòng để tìm đang chạy từ phòng Yuki, Rena sang phòng Sae, Sayaka thì cô phát hiện ra ở xa xa dưới mặt đất có một bóng dáng quen thuộc đang đi dọc con đường ra bờ suối. Thế là Minami vội vả đi xuống rồi chạy theo sau, sau khi ra tới con suối thì Minami thấy Yuko đang ném những viên sỏi xuống suối, thấy vậy Minami liền bước tới.

- Những viên sỏi này có thù hằng gì với chị à.

‘tỏm’

Yuko nghe giọng Minami nói nhưng không quay người lại mà vẫn tiếp tục ném những viên sỏi xuống nước và nói với giọng hờn dỗi.

- Sao em không đi với mọi người mặc kệ bà chị chuyên gây rắc rối của em đi.

‘tỏm’

- Chị còn giận em và mọi người à.

‘tỏm’

Minami bước tới cầm một viên sỏi khác rồi ném xuống nước.

- Mấy viên đá có tội với em hay sao.

Yuko vẫn không nhìn Minami nhưng đã không còn ném sỏi nữa.

- Nó không có tội với em nhưng nếu có tội với chị thì nó có tội với em.

Minami mỉm cười nói trong khi cầm viên sỏi thảy thảy trên tay mình.

- Minami … chị xin lỗi vì chuyện hồi chiều, thật sự … thật sự chị không biết tại sao mà mình lại ở ngoài cửa hang nữa, chị không muốn mọi người, chị không muốn em gặp nguy hiểm… chị….huhu…

Nhìn Minami như vậy Yuko càng thấy mình có lỗi nhiều hơn, cô tìm cách xin lỗi tìm cách giải thích và rồi oà khóc nức nở như một em bé. Thấy chị mình như vậy Minami liền bước tới ôm Yuko dỗ dành.

- Không sao, không sao mọi chuyện đã qua rồi mà, em và mọi người không gặp nguy hiểm, tụi em vẫn an toàn mà, nhưng chị hãy hứa với em sau này không được làm như vậy nữa, ở đây chỉ có em và chị là người thân…. em đã mất ba rồi… bây giờ em cũng không muốn mất luôn chị nữa …. em không muốn chị bỏ em một mình …. em không muốn …. huhu.

Minami vừa an ủi vừa dỗ dành Yuko nhưng vì Minami là người mau nước mắc chỉ được vài câu thì đổi ngược lại Yuko đang dỗ Minami.

- Uhm…chị hứa chị sẽ không làm như vậy nữa …hic...chị sẽ không để Minami lo lắng vì chị nữa … chị sẽ không bao giờ bỏ Minami một mình đâu, tụi mình huề nhé…hihi…

- Em có giận chị đâ mà huề hay không huề….hic..hic

Minami nghe Yuko nói rất vui vội lau nước mắt.

- Vậy chứ hồi chiều đứa nào không thèm điếm xỉa gì đến bà chị này.

Yuko đẩy người Minami ra rồi trêu chọc Minami.

- Em …em xin lỗi ….

Minami bối rối nói rồi ôm bà chị lóc chóc của mình.

‘Gruu, Gruu’

Yuko đang ôm Minami thì phát hiện ra âm thanh kì lạ bèn hỏi.

- Em đói bụng rồi hay sao mà kêu to dữ vậy.

- Uhm em đói rồi nhưng mà em đâu có kêu đâu.

Minami xoa xoa cái bụng nói.

‘Gruu, Gruu’

- Đó lại nữa đó, càng ngày càng lớn đó nhóc

Yuko nói trong khi chỉ bụng Minami.

- Em không có, mà chị Yuko hai đóm đỏ đó là gì vậy.

Minami nghe Yuko nói lập tức chối ngay quay sang chổ khác và phát hiện ra một thứ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét