Tác giả: Torin
Rating: [T] là được rồi nhỉ
Tình trạng: On-going
Pairing: Kojiyuu, BCCC, Mayuki,....
Trong lúc con hoả long từ trong tia sáng bay ra thì những linh vật khác đang đè mấy chú rồng la lên.
- Không được rồi, mấy tên này càng vùng vẫy thì càng mạnh lên chúng ta không chịu được nữa – King bực bội nói.
- Buôn ta ra, buôn ta …..RA – Bạch long la lên rồi đột nhiên hét lớn.
‘Aaaaaa’
Bốn chú rồng nhỏ cùng la lên, cả người thì phát sáng sao đó lao đi lên bầu trời tạo ra một tiếng ầm chói tai, còn những linh vật khác sau khi bốn con rồng bay đi thì nằm xuống vì từ nãy giờ đã dùng khá nhiều sức để giữ nên bây giờ đã thấm mệt.
End -----
- Cái gì xảy ra vậy.
Miichan hỏi khi quay lại nhìn thấy cảnh tượng trên nhưng không bước lại xem vì bây giờ việc quan trọng nhất là phải cứu hai tên ngốc kia.
- Thầy viện trưởng cho tụi em đi theo với – Jurina nài nỉ nói khi thấy thầy viện trưởng đang leo lên đầu con rồng.
- Uhm cũng được – thầy viện trưởng nhíu mày lại suy nghĩ rồi đồng ý cho cả bọn lên vì nếu không cho lên e là sẽ có rắc rối lớn.
Cả bọn sau khi nghe thầy viện trưởng đồng ý lập tức leo lên cùng với bảy vị lão gia, sau khi mọi người đã lên đầy đủ thì Nhất gia ra lệnh cho con rồng lao đi về hướng Yuko và Minami. Còn thầy Rjinku và cô Sakura thì ở lại chăm sóc mấy con linh vật đang nằm kia.
--------------
Trong lúc Yuko và Minami đang đối diện với cái chết thì tại căn phòng của họ xảy ra một sự việc căn phòng đột nhiên sáng lên và ba giây sau ánh sáng đó biến mất.
Trở lại mới Minami và Yuko.
Minami pov ----
Tôi đang ôm chị Yuko và cùng đối mặt với cái chết đột nhiên cảm thấy dưới chân mình có cái mình đó nặng nặng đè lên, con khủng long mày đến rồi sao, sao mày không ăn thịt luôn mà còn tính giỡn nữa chết thì chết lẹ đi, mà không đúng cái này sao mà có cảm giác quen quen nghĩ vậy tôi từ từ mở mắt ra thì ra là hai thanh kiếm của tôi và chị Yuko, nó xuất hiện ở đây từ lúc nào vậy tồi liền kêu chị Yuko rồi cả hai chị em cùng cầm thanh kiếm lên.
- Mày xuất hiện làm gì nữa – chị Yuko chua chát nói.
- Chị Yuko em nghĩ nó muốn chúng ta chiến đấu – tôi nhìn thanh kiếm rồi nói.
- Chiến đấu ư, em nghĩ trong bộ dạng này và với thanh kiếm này chúng ta có thể đánh lại con khủng long kia sao – chị Yuko nói trong khi giơ thanh kiếm về phía con khủng long.
- Đúng vậy, không phải chị từng nói sinh mạng là quý giá sao, không phải chị muốn hai chúng ta sống sao, không phải chị nói dừng bao giờ bỏ cuộc hay sao, bây giờ với thanh kiếm này dù không giết được nó nhưng may ra chúng ta cũng có thể chống trả nó được một thời gian mà – tôi siết chặc bàn tay chị Yuko và dùng ánh mắt nghiêm nghị nói.
- Phải em nói đúng, chúng ta phải chiến đấu – chị Yuko nói với giọng điệu cương quyết.
Hình như chị ấy đã lấy lại niềm tin rồi, thế là hai chúng tôi vào tư thế sẵn sàng chiến đấu giành giật lại sự sống một lần nữa. Con T-rex hình như thấy tôi và chị Yuko cầm kiếm rồi quay lại chiến đấu thế là thân hình nó rung lên đồng thời phát ra tiếng ‘Grecc, Grecc’ giống như nó đang chế giểu tôi vậy thấy vậy tôi lền quay sang chị Yuko nói.
- Chị Yuko con khủng long nó….
- Ánh mắt đó …. ánh mắt đó …. – chị Yuko đứng im lặng nhìn con khủng long miệng thì liên tục lẩm bẩm.
- Ánh mắt nào …..
Chị Yuko thiệt là sống chết tới nơi rồi mà còn ánh mắt này ánh mắt nọ nữa, nghĩ vậy thôi nhưng tôi cũng nhìn về hướng chị Yuko nhìn thì ra chị Yuko đang nhìn đôi mắt của khủng long nó vẫn đỏ và nó vẫn …..
Yuko pov ---
Minami nói đúng tôi không thể hy sinh một cách vô nghĩa được, lấy lại tinh thần hai tay cầm chặt thanh kiếm mắt nhìn về con khủng long chết tiệt kia, tôi thấy nó đang cười khẩy tôi lập tức tôi đưa ánh mắt nhìn về đôi mắt con khủng long, nó ngày càng đỏ thêm và trong đó có thêm phần khinh bỉ nữa, đột nhiên có một cảm giác hình như tôi đã thấy đôi mắt này ở đâu rồi, nhắm mắt lại rồi nhìn nó một lần nữa phải rồi ánh mắt này dù tôi có chết cũng không mang theo, tôi hận ánh mắt này thấu xương, chính ánh mắt này đã cướp đi cha, me, và cha của Minami, chính ánh mắt này làm cho tôi mất đi quá khứ, tôi hận nó.
Normal pov---
Yuko và Minami nhìn đôi mắt con khủng long thì nỗi tức giận trong lòng được dồn nén bấy lâu đến bây giờ mới được trào ra, cả hai nắm chặc thanh kiếm cùng với nỗi tức giận mà không hay biết rằng máu từ tay và vai của mình đang từ từ chảy xuống thanh kiếm, máu của cả hai tiếp tục chảy cho đến khi gặp thanh kiếm thì nó dừng lại giống như đang bị thanh kiếm hút vậy. Còn thanh kiếm sau bao ngày nằm im đợi chờ chủ nhân chính lúc này nó đã được chủ nhân dùng máu đánh thức, lưỡi kiếm bắt đầu nứt ra rồi từ từ chạy xuống cán kiếm ở giữa đường nứt hiện lên những tia sáng càng lúc càng nhiều tia sáng cuối cùng nó vỡ ra chiếu rọi cả góc rừng sau đó những tia sáng tập hợp lại và cuối cùng thì trên tay Yuko và Minami là hai cục sắt hình cán kiếm có khắc hình hai con rồng đang uốn lượn vào nhau của Yuko là màu vàng còn Minami là màu bạc còn lưỡi kiếm bằng sắt bây giờ được thay bằng ánh sáng màu vàng và màu bạc. Nhưng Yuko và Minami thì lại không biết việc gì đã xảy ra, cả hai vẫn đứng đó nhưng tâm trí thì đang ở chỗ khác sau khi máu cả hai chạm vào thanh kiếm thì cơ thể họ đột nhiên sáng lên trước mắt cả hai hiện ra một màu trắng rồi thấy mình đang đứng giữa một cánh đồng xanh nghe thấy tiếng cười đùa của trẻ nhỏ, tiếng nói chuyện của người lớn. Yuko bị thu hút bởi một tiếng nói gần đó thế là cô từ từ bước lại xem.
Yuko pov ---
- Yuuchan à, đợi tới với tớ theo không kịp.
Đó là giọng của một cô bé tóc dài đang chạy phía sau cô bé nhỏ con hơn kêu cô bé đó đợi.
- …. à, cậu chạy chậm quá, nếu cậu bắt được tớ thì tớ sẽ cho cậu vật này.
Cô bé nhỏ hơn vừa chạy vừa vẫy vẫy tay quay đầu lại nói.
Hai đứa bé thật đáng yêu chúng đang chạy lại phía tôi thế nhưng khi tôi cố gắng nhìn kĩ gương mặt của hai đứa trẻ thì chỉ thấy hình ảnh mờ mờ ảo ảo mà thôi. Tôi dụi mắt mình để nhìn kĩ nhưng lúc đó tôi nghe thấy âm thanh ‘ầm’ , ‘iati’, cô bé té rồi tôi vội lại đỡ dậy nhưng tay tôi chỉ xuyên qua người cô bé mà thôi.
- Yuuchan cậu có sao không – cô bé tóc dài vội chạy lại.
Thấy cô bé tóc dài chạy tới tôi liền lùi lại vài bước.
- Yay, bắt được cậu rồi – cô bé tóc dài ôm cô bạn bé nhỏ của mình.
- Cậu ăn gian – cô bé nhỏ hơn la lên lộ ra hai núm đồng tiền dễ thương.
- Cậu chỉ nói tớ bắt được cậu thôi mà – cô bé tóc dài nói lại.
Tôi cố gắng nhìn nhưng vẫn không được, vẫn là hai hình dạng mờ mờ ảo ảo không rõ khuôn mặt và tôi gét điều này.
‘chụt’
- Đền cho cậu đó, hết đau chưa – cô bé tóc dài hôn cô bạn bé nhỏ của mình.
- Eh ~ tớ..tớ – cô bé nhỏ hơn nói lắp bắp rồi lấy từ trong túi áo một vật gì đó đưa cho cô bạn của mình – cho cậu đó.
- Gì vậy – cô bé tóc dài hỏi.
- Là sợi dây chuyền của tớ làm bằng pháp thuật tặng cho cậu đó, có sợi dây chuyền này giống như là tớ ở bên cậu, còn nữa tớ cũng có một sợi nè mà mặt dây chuyền của tớ lớn hơn của cậu – cô bé nhỏ hơn luyên thuyên nói rồi lấy một sợi dây khác trong áo mình ra rồi sau đó lấy mặt dây chuyền của bạn mình gắn vào phía bên trong mặt dây chuyền của mình rồi cô bé nhỏ hơn tự hào nói – như vậy nè, như vậy có nghĩa là lúc nào tớ cũng bảo vệ cậu đó.
- Yuuchan – cô bé tóc dài hơn ôm cô bạn nhỏ bé của mình.
Dễ thương thật, mà khoan hình như mình thấy sợi dây chuyền đó ở đâu rồi nhỉ, đang mải mê suy nghĩ tôi mà không để ý rằng mình đang đứng giữa xa lộ cùng với Minami.
Minami pov ---
- Tớ đã bảo cậu bao nhiêu lần rồi là không được đụng đến đồ đạc của tớ khi không được sự cho phép của tớ rồi mà.
Một cô bé nhỏ hơn trên đầu một cái nơ đang trách một cô bé cao hơn mình, tôi thấy thật giống mình hồi xưa thế nên tôi liền lại xem nhưng khi tôi bước tới thì không thể nhận ra hai cô bé đó là ai, nét mặt của hai cô bé nó mờ quá.
- Tớ xin lỗi tại tớ thấy nó đẹp mà, mà không phải bình thường cậu cũng hay cho tớ xem sao – cô bé cao hơn nũng nịu nói.
- Cậu sai rồi mà còn nói nữa hả, lần sau không được như vậy nữa nghe chưa, không là tớ giận đấy - cô bé nhỏ hơn tiếp tục lên lớp.
- Biết rồi mà, Minami đừng giận tớ nữa nha – cô bé cao hơn bước tới nắm tay cô bạn mình đưa qua đưa lại.
- Uhm~ cho cậu đó, mình và chị Yuko mới học được đó – cô bé gở chiếc nhẫn từ trong ngón tay áp út ra đưa cho cô bạn của mình – xem này trong nhẫn còn có khắc tên của hai tụi mình đó.
- Đâu – cô bé cao hơn hỏi.
- Nè …..
Tôi cuối xuống xem chiếc nhẫn rất đẹp mà hình như tôi đã thấy nó ở đâu rồi nhỉ, không nhớ nữa mà lúc nãy cô bé kia gọi Minami, còn cô bé này nói chị Yuko không lẽ đó là tôi, tôi ngước lên hỏi nhưng tôi đang ở một nơi khác, một giao lộ cùng với chị Yuko.
Normal pov ---
Minami và Yuko đang ở giao lộ và nhìn thấy một chiếc xe màu đen đang chạy, đột nhiên cả hai bị hút vào chiếc xe và cả hai thấy hai cô bé đang ngồi đọc truyện một cách vui vẻ ở băng ghế sau kế bên là một người phụ nữ đang tươi cười nhìn cả hai và hình ảnh của cả hai cô bé đã lộ rõ ra hơn lúc cả hai đứng ở cánh đồng.
- Yuko, Minami hai đứa ngủ một chút đi – người phụ nữa dịu dàng lên tiếng.
- Mami đợi con đọc hết phần này với Minami đã – cô bé cười lộ ra hai núm đồng tiền.
- Phải đó bác, cho tụi con đọc một chút xúi thôi mà – cô bé buộc nơ nũng nịu nói.
- Uhm, cũng được nhương chỉ hết phần này thôi đó – người phụ nữ nói rồi xoa đầu hai đứa nhỏ.
Yuko và Minami nhìn một lúc rồi cùng la lên.
- Đó là chúng ta.
Nhưng hình như những người ngồi trong xe không nghe thấy cả hai la, họ tiếp tục lái xe bình thường.
- Vậy người phụ nữ đó là mẹ chị, còn người đàn ông ngồi phía trước là Papa và người lái xe là ba em – Yuko bồi hồi nhớ lại.
- ……….
‘Két, két’
Minami tính nói điều gì đó nhưng tiếng thắng xe rít lại làm cho những người trong xe ngã về phía trước. Trước xe là một người mặt áo choàng màu đen và ẩn trong lớp áo choàng ấy là đôi mắt màu đỏ nhìn những người trong xe đầy vẻ kinh bỉ đang đứng chặn trước xe. Nhìn thấy đôi mắt ấy Minami và Yuko chỉ muốn bước tới xé xác hắn ra nhưng không kịp cảnh vật xung quanh Minami và Yuko đang chuyển động và đưa cả hai về hiện tại nhiên quay về với hiện tại, họ nhìn con khủng long với ánh mắt tràn đầy thù hận và ánh sáng bao quanh người Yuko và Minami ngày càng sáng thêm. Con khủng long thấy tình hình không được thuận lợi cho lắm nó dùng cái đuôi quất vào cả hai nhưng Minami và Yuko đã nhanh chóng tránh khỏi nói cách khác là Yuko nhảy lên cao còn Minami dùng thanh kiếm chém một nhát vào đuôi khiến đuôi con khủng long đứt lìa và bay ra xa máu ở chổ Minami vừa chém phun khắp nơi, bây giờ khắp người Minami dính đầy máu con T-rex. Con T-rex bị mất đuôi nó mất thăng bằng chao đảo rồi vùng vẫy rồi nó há miệng ra để đớp Yuko đang rơi xuống nhưng Yuko đã nhanh chóng né được cô dùng thanh kiếm chém ngang chớp miệng nó máu tiếp tục phun ra. Lúc này Minami từ sau chạy lên người con T-rex đâm một nhát vào giữa xương sống, con T-rex kêu lên thảm thiết ngã gục xuống đất và Yuko kết liễu nó bằng cách nhảy lên và một nhát đâm vào giữa đỉnh đầu.
Trong lúc đó trên bầu trời làng Ancassta, bốn chú rồng nhỏ của Minami và Yuko đang cuộn mình lượn qua lượn lại liên tiếp la hét, gầm rú khiến cho những người ở phía dưới phải ôm nhau vì sợ hãi.
‘Ầm’ , ‘Rầm’
Một tia sét từ trên trời giáng xuống chổ bốn chú rồng nhỏ đang bay lượn ánh sáng trên người bốn con rồng đột nhiên loé sáng bao trùm cả một khu vực rộng lớn rồi nó đột nhiên thu lại và ở nơi đó xuất hiện bốn con rồng khổng lồ toàn thân đang phát sáng và nếu so sánh với con hoả long của Nhất gia thì con hoả long chỉ bằng một phần tư của một trong bốn con rồng phía trên. Bốn con rồng gầm lên một tiếng rồi lao như xé gió về hướng ánh sáng đang phát ra bên dưới khu rừng. Khi tới nơi thì thấy Yuko và Minami đang rút thanh kiếm từ con T-rex ra cả hai cùng cười tươi nhưng rồi Yuko và Minami chao đảo té xuống, Bạch long và Kim long nhanh chóng bay tới cuộn người lại đỡ Yuko và Minami khỏi té xuống đất rồi từ từ nâng cả hai lên cao một tí còn Hắc long và Bạch kim long thì bay lại xem coi con khủng long chết chưa.
- Cô chủ, hai cô làm tụi này lo quá – Hắc long vui mừng nói trong khi dí đầu gần lại Minami.
- Ta không sao – Minami mỉm cười vuốt đầu Hắc long
- Mà bốn đứa sao mà bự thế này – Yuko vuốt đầu Bạch kim long hỏi.
- …….
Bạch kim long tính nói thì một giọng nói khác phát ra.
- Yuko, Minami hai cậu không sao chứ - Sayaka đứng trên đầu con hoả long đang bay lại lớn tiếng hỏi và phía sau là một tốp thợ săn.
Yuko và Minami không trả lời có vẻ đã rất mệt. Trong khi đó những người thợ săn bước tới nhìn con khủng long rồi nhìn Yuko và Minami với một ánh mắt rất ngạc nhiên vì nếu bình thường thì phải cần tới mười mấy người mới đánh được con khủng long này nhưng trước mặt họ chỉ là hai người con gái mà có thể hạ được quả không hổ danh truyền nhân của chiến binh thất tộc. Hắc long, Kim long thấy mọi người tới từ từ hạ xuống, con hoả long cũng hạ người xuống Acchan và Haruna nhanh chóng chạy tới đỡ Yuko và Minami từ thân của hai con rồng.
- Nyan..Nyan… tớ… không… sao…. – Yuko cảm nhận được hơi ấm từ Haruna thế là cố gắng mở mắt thiều thào vài tiếng rồi ngất đi.
- Acchan …- Minami mỉm cười nhìn Acchan rồi ngất theo Yuko.
- Yuko/ Minami – Acchan và Haruna đồng loạt kêu lên.
Yuko và Minami ngất đi ánh sáng trên người cũng biến mất mọi người lập tức đưa Yuko và Minami lên hoả long bay về làng còn bốn con rồng sau khi thấy Yuko và Minami đã thật sự an toàn chúng bắt đầu thu nhỏ lại bay lên người Yuko và Minami rồi ngất đi.
Tại phòng của Yuko và Minami.
- Mayu, Tomomi hai em là người của tiên tộc, hai em có thể tạm thời chữa thương cho Yuko và Minami trước khi thầy thuốc tới không – cô Sakura đang lau chùi máu trên người Yuko hỏi.
- Tụi em hả - Mayu và Tomomi nghe cô Sakura nói giật bắn mình bước lùi lại vài bước nói.
- Phải, không phải hai đứa thì còn ai nữa – thầy Rjinku từ sau bước tới vịnh vai Tomomi và Mayu nói.
- Ơ, nhưng mà … - Mayu đang tìm gì nữa.
- Nhưng nhị gì nữa mau làm đi, khong lẻ hai đứa muốn hai em ấy chết vì mất máu – thầy Rjinku mìm cười nói rồi đẩy cả hai lại chổ Yuko và Minami.
Mayu và Tomomi nhìn nhau một hồi rồi quay qua nhìn Minami, Yuko cả hai bắt chạm ánh mắt của Haruna và Acchan như đang van xin thế là cả hai cùng thở một hơi sau đó bước tới chỗ Minami và Yuko. Mayu ngồi xuống chổ Yuko còn Tomomi thì ngồi bên cạnh Minami, tất cả mọi người im lặng lại gần quan sát Mayu và Tomomi nhưng chỉ có Yuki và Rena là đang núp ở cạnh tủ theo dõi thấy vậy thầy Rjinku bước tới hỏi.
- Sao hai đứa không lại gần đó cùng mọi người.
- Tụi em sợ máu – Yuki lo lắng trả lời còn Rena chỉ lắc lắc rồi gật gật cái đầu.
- Hai đứa sợ máu hả - thầy Rjinku ngạc nhiên hỏi.
‘Suỵt’
Miichan ra dấu hiệu im lặng thế là thầy Rjinku im lặng đứng xem.
Mayu và Tomomi bắt đầu từ vết thương ở cánh tay, cả hai đưa hai bàn tay ra trước vết thương cố gắng tạo ra một luồng sáng thế là từ trong tay Mayu và Tomomi có một đốm sáng như nó cứ chớp sang, chớp sáng rồi biến mất. Mayu và Tomomi thử thêm vài lần nữa nhưng không được thế là cả hai oà khóc.
- Em …em..đã nói là không… được rồi mà …hic..hic – Mayu ôm mặt thút thít.
- Không sao….không sao – Miichan bước tới dỗ dành.
- Cô Sakura … tụi em xin lỗi… Acchan… Haruna …tụi tớ xin lỗi .. huhu – Tomomi nức nở nói.
- Không sao đâu tớ hiểu mà – Acchan vỗ vai Tomomi nói.
- Cái gì mắt tôi có bị mờ không đó người của thất tộc mà không biết ….umm – ông trưởng làng từ ngoài đi vào nhìn thấy bèn la lên, thầy Rjinku lập tức chạy lại bịt miệng nhưng mà ông trưởng làng đã lấy tay gỡ ra rồi nói tiếp – mà không biết sử dụng các phép tuật cơ bản ..ummm
Thầy Rjinku lập tức bịt miệng lại và lôi ông trưởng làng ra, trong khi vừa lôi đi vừa ra dấu hiễu cho mọi người ở yên đấy còn cả nhóm thì chỉ đứng cười cho bản thân vô dụng của mình. Lúc đó từ ngoài cửa có một người phụ nữ dáng người mập mạp tay cầm một cái giỏ nói là thầy thuốc của làng được Tam gia mời đến chữa trị và yêu cầu mọi người đứng xa ra một tí thế là cô Sakura nhanh chóng bước ra nhường chỗ chữa trị còn Haruna và Acchan thì miễn cưỡng bước theo cô Sakura. Acchan và Haruna bước lại chỗ Miichan và Mariko sau đó dựa đầu vào vai họ. Bà thầy thuốc đứng phía dưới chân giường của Yuko và Minami đưa tay ra miệng thì lẩm bẩm câu gì đó thế là Yuko và Minami tự động được nâng lên sau đó là hai vòng sáng từ hai tay bà thầy thuốc chạy chạy sang người Yuko và Minami nó chạy lên rồi lại chạy xuống khoảng vài lần thì biến thành hai hòn bi màu đỏ tự bốc cháy rồi biến mất.
- Các ngài yên tâm nó chỉ hút máu bầm ra khỏi cơ thể của hai ngài ấy mà thôi – Bà thầy thuốc giải thích khi nhìn thấy ánh mắt ngơ ngác của mọi người ttrong khi đang lấy một lọ thuốc nhỏ từ trong giỏ.
Yuko và Minami vẫn còn lơ lửng, bà thầy thuốc đổ một thứ nước màu bạc sền sệt ra tay mình rồi thổi chúng về phía Yuko và Minami, chất lỏng ấy từ từ chạy khắp cơ thể Yuko và Minami.
- Thuốc này giúp hồi phục những vết thương bên trong cơ thể - bà thầy thuốc chán nản giải thích khi nhìn thấy những gương mặt ngơ ngác nhìn mình.
‘clap,clap’
Bà thầy thuốc vỗ tay thế là thứ nước màu bạc biến mất còn cơ thể Yuko và Minami từ từ hạ xuống chiếc giường. Sau đó bà quay qua lấy một vài chiếc lá màu xanh vò nát rồi bỏ vào một bình nước lắc lên để trộn điều nó lại rồi dùng phép bao bọc thứ nước đó quanh cơ thể bốn chú rồng.
- Mọi người yên tâm nước đó sẽ thấm vào cơ thể linh vật khoảng nữa canh giờ sau thì sẽ tự động biến mất – bà thầy thuốc mỉm cười giải thích, sau đó nghiêm mặt lại – còn bây giờ yêu cầu thứ nhất trong phòng không được có đàn ông hay con trai vì bây giờ tôi sẽ băng bó cho bệnh nhân sẽ không có sao gì nếu như bẹnh nhân không bị thương ở vai…
Bà thầy thuốc dừng lại để mọi người kiểm tra xem có ai là đàn ông hay hay là con trai không, tất cả nhìn nhau rồi lắc đầu rồi bà thầy thuốc nói tiếp.
- Thứ hai yêu cầu mọi người đóng cửa lại để băng bó và thay y phục cho bệnh nhân vì nếu mặt bồ đồ dơ bẩn này tôi e là sẽ nhiễm trùng mất.
Nghe đến thay đồ cho Yuko và Minami là Haruna và Acchan liền đỏ mặt nhìn những người bạn của mình đang mỉm cười với nụ cười ác quỷ, thế là Acchan và Haruna lập tức đẩy mọi người dù có hơi chống cự nhưng nhìn ánh mắt giết người của Acchan và Haruna thế là cả bọn ngoan ngoãn đi ra ngay cả cô Sakura cũng bị đuổi ra sau đó cả hai nhanh chóng đóng các của lại, ‘để lại bà thầy thuốc trong phòng dù sao bà thầy thuốc cũng già rồi không sao còn đỡ hơn đám quỷ ngoài kia nhìn thấy là lỗ chết đã vậy không khéo còn đồn rùm ben nữa là nguy’ Haruna và Acchan mỉm cười với suy nghĩ của mình.
- Xong rồi à – Bà thầy thuốc mỉm cười hỏi.
- …. – cả hai người không nói gì chỉ đỏ mặt gật đầu.
- Vậy nhờ hai ngài lấy giùm quần áo của hai ngài này – Bà thầy thuốc nhìn Haruna và Acchan nói.
- …
Cả hai vẫn không nói tiếng nào chỉ lẳng lặng đến vali của Yuko và Minami mở ra lấy áo quần mà mặt thì đỏ hơn trái cà chua chín rồi cầm lại chổ bà thầy thuốc.
Còn bà thầy thuốc thì dùng câu chú nâng Minami và Yuko lên rồi dùng câu chú khác tạo ra hai bong bóng nước bao bọc Yuko và Minami khoảng năm phút sau thì bà thầy thuốc tiếp tục tạo ra hai quả cầu ánh sáng bao bọc lấy hai bóng bóng nước rồi bà lấy đồ từ tay Acchan và Haruna thảy vào hai quả cầu ánh sáng đó.
‘Bóc’
Hai quả cầu ánh sáng vỡ ra hiện ra Yuko và Minami được băng bó và mặc bộ đồ mà bà thầy thuốc thảy vào thế là mặt Acchan và Haruna xụ xuống vì tưởng đích thân mình sẽ băng bó rồi sau đó thay đồ chứ. Bà thầy thuốc hạ Yuko và Minami xuống lập tức Acchan và Haruna liền bước ngồi cạnh Yuko và Minami.
Bà thầy thuốc mở của bước ra thì.
‘Rầm’
Cả đám đang rình mò xem trộm ngoài nhưng không thấy gì bèn tính hé hé cửa ra xem cảnh Acchan và Haruna thay đồ cho Yuko và Minami nhưng không ngờ cánh cửa cửa đột nhiên mở ra thế là cả bọn té nhào vào người bà thầy thuốc. Bà thầy thuốc lòm còm đứng dậy cằn nhằn.
- Các ngài làm gì vậy.
- Chúng cháu muốn xem hai đứa kia thế nào rồi – Mariko lên tiếng giảng hoà.
- Hai ngài ấy không sao, khoảng sáng mai có thể tỉnh lại, hai ngày nữa sẽ hồi phục hoàn toàn, chào các ngài tôi về đây – bà thầy thuốc phủi phủi người rồi xin ra về.
- Vậy không tiễn nhé – Miichan đứng đằng sau nói theo.
Cả nhóm quay vào xem coi bốn người kia ra sao không ngờ Acchan và Haruna đã ôm Minami và Yuko ngủ mất rồi. Cả bọn mỉm cười rồi bước tới kéo mền đắp cho bốn người rồi trở về phòng nghỉ ngơi.
Trong lúc bà thầy thuốc đang chữa bệnh cho Yuko và Minami thì thầy Rjinku đã tiễn trưởng làng ra về, còn thầy viện trưởng thì mời bảy vị lão gia ra phòng khách nói chuyện.
- Lúc nãy bảy vị lão gia cũng thấy đấy, các trò ấy được chỉ định là hậu duệ của thất tộc nhưng các trò ấy không thể sử dụng pháp thuật – thầy viện trưởng nói trong khi đang rót trả.
- Ắt là có nguyên nhân sâu xa gì ở đây – Tứ gia nói trong khi vuốt râu.
- Đúng vậy, theo tôi được biết thì từ lúc nhỏ các trò ấy phải chịu một nỗi đau to lớn nào đó hoặc sự khinh thường từ những người xung quanh thậm chí là người thân có lẽ vì thế mà không thể nào phát huy được sức mạnh của bản thân mình chăng – thầy viện trưởng ngồi xuống nói.
- Tôi hiểu rồi, tôi nghĩ rằng nên để các ngài ấy đối mặt với trở ngại lớn nhất của bản thân để từ đó bộc phát được sức mạnh bên trong – Nhất gia nhấp một ngụm trà rồi nói.
- Đúng vậy, chúng ta sẽ sử dụng …. – Lục gia nói và đưa ánh mắt đầy ẩn ý về mọi người.
- Ý ngài là…. – thầy viện trưởng hỏi nhưng thật ra đã biết câu trả lời.
- Đúng vậy, mà trà này làm bằng gì mà ngon vậy anh Aki-P – Lục gia nhấp nháp tách trà nóng hỏi.
- Là trà mật ong hoa cúc, hôm nay quả thật là một ngày dài – thầy viện trưởng nhấm nháp tách trà của mình nói.
- Đúng vậy một ngày dài – bảy vị lão gia gật đầu rồi nhâm nhi uống trà.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét