hello

(>.<) chào mừng bạn đến với thế giới của CHINAKAT (>.<)

Thứ Năm, 27 tháng 12, 2012

[Fic] Cuộc chiến của ánh sáng và bóng tối chap 8

[Fic] Cuộc chiến của ánh sáng và bóng tối
Tác giả: Torin

Rating: [T] là được rồi nhỉ

Tình trạng: On-going

Pairing: Kojiyuu, BCCC, Mayuki,....
 
 
 
 
 
Ngày hôm qua xảy ra quá nhiều chuyện, vì vậy hôm nay đến khi mặt trời lên tới đỉnh cô Sakura mới kêu cả bọn dậy thế là tất cả nhanh chóng làm vệ sinh rồi xuống ăn nhưng chỉ có Haruna và Acchan là không chịu xuống không phải vì họ chưa thức dậy mà là cả hai sợ khi đi rồi thì lỡ Yuko và Minami thức dậy thì ai sẽ chăm sóc. Thấy vậy cô Sakura mới khuyên Acchan và Haruna cứ đi còn cô Sakura sẽ ở đây đến khi Acchan và Haruna trở lại thì mới đi, nhờ vậy mà cả hai mới chịu đi nhưng khoảng 15 phút sau là cả hai đã trở lại và tất nhiên là sau khi tắm rửa và ăn uống qua loa.

- Cô Sakura cô mệt rồi để tụi em coi chừng hai người này cho – Haruna nói trong khi đang ngồi kế bên Yuko.

- Uhm, cô hiểu rồi để cô xuống nấu cháo cho Yuko và Minami để hai em ấy khi tỉnh dậy còn có cái mà ăn – cô Sakura bước ra của rồi quay đầu lại nói.

- Cám ơn cô – Acchan mỉm cười đáp trả.

Thế là sau khi cô Sakura bước đi Haruna và Acchan lấy một cái khăn gần đấy nhúng chúng vào thao nước rồi lau mặt Yuko và Minami, được một lúc sau thì cô Sakura quay lại cầm theo một khay gồm có cháo, sữa và nước cho Yuko và Minami còn sau lưng thì có một chậu nước thuốc và một khay thức ăn khác đang bay lơ lửng gồm có một ít thức ăn và sữa cho Acchan, Haruna.

- Acchan, Haruna hai em có thể giúp cô một tay được không – cô Sakura đứng ngoài cửa nói vọng vào.

- Vâng – thế là Acchan và Haruna nhanh chóng để chiếc khăn xuống chạy lại giúp.
Acchan và Haruna mang hai khay thức ăn vào trong để lên bàn xắp xếp lại cho ngay ngắn còn cô Sakura thì đang bưng chậu nước thuốc vào thì đột nhiên đứng như bị đóng băng còn miệng thì nói lắp bắp.

- A..A…Acchan…Ha..Haruna, Minami….Minami….Yuko…

Acchan và Haruna tưởng hai người kia bị gì thì liền quay lại rồi bị đứng hình và oà khóc thì ra trong lúc cả hai lại lấy thức ăn thì Minami và Yuko đã từ từ tỉnh dậy. Hiện tại Minami đang cố gắng ngồi dậy còn Yuko thì đang đưa tay mình lên xem thì nghe thấy tiếng khóc thế là cả hai dừng lại hành động của mình quay qua nơi đang phát ra tiếng khóc Haruna và Acchan đang khóc cả hai nhìn nhau rồi quay sang nhìn hai người kia. Còn những người khác nghe thấy tiếng khóc của Acchan và Haruna lập tức chạy lên xem chuyện gì xảy ra và tất cả cũng bị đóng băng rồi oà lên khóc vui sướng.

Minami pov ---

Cảm nhận được hình như mình đang nằm rồi lại có tiếng ồn nữa mình đang ở đâu thế là trần gian hay địa ngục sao mà tối thế này à mà không phải có một chút ánh sáng, tôi cô gắng cử động bàn tay. Itai, một cảm giác đau nhói chạy khắp cơ thể tôi nhưng có thể cảm nhận cơn đau nghĩa là tôi còn sống thế là tôi từ từ mở mắt mình ra một cơn gió thoảng qua nhưng thật mát dịu làm sao.

Bất chợt có một suy nghĩ loé lên trong đầu tôi hình như tôi còn quên một người, một người rất quan trọng với tôi đó là chị Yuko, đúng rồi chị Yuko đang ở đâu thế là tôi cố gắng ngồi dậy tìm kiếm chị ấy nhưng rồi đột nhiên bàn tay tôi cảm nhận được hơi ấm từ ai đó rất quen thuộc với tôi nhìn qua chỗ hơi ấm ấy đúng là chị Yuko chị ấy đang nằm và đưa bàn tay của mình lên xem xét, cám ơn chúa vì chị ấy vẫn còn sống, mà khoan có tiếng khóc tôi ngước lên nhìn thì ra là Acchan và Haruna hai người họ làm sao vậy tôi nhìn xuống chị Yuko như muốn hỏi và cảm giác rằng chị ấy cũng như tôi thế là nhìn lại hai người kia đang tính hỏi thì thì ngó ngoài cửa thì thấy một đám đứng như trời trồng rồi oà lên khóc mấy người này bị sao vậy.

Yuko pov ---

Đây là đâu sao mà tối thế, hình như lúc nãy mình và Minami sắp bị con khủng long đáng ghét ăn thịt chắc bây giờ đang nằm trong bụng của nó. À mà khoan có cái gì đó không đúng nếu mà chết rồi thì sao mà cảm giác được hay là nó nuốt gọn cả hai đứa rồi nên mình mới có thể cảm giác được, à mà cũng không đúng lúc nó chuẩn bị nuốt mình thì mình thấy mình đang cầm thanh kiếm rồi nó phát sáng sau đó mình và Minami cũng phát sáng nữa vậy chuyện gì đã xảy ra nhỉ nhức đầu quá. Tôi lấy tay mình đưa lên đầu nhưng không được cả người tôi đột nhiên ê buốt rồi đau đúng rồi đau vậy là mình vẫn còn sống đúng vậy tôi nhìn thấy một tia sáng thế là tôi từ từ mở mắt để cảm nhận tia sáng đó, tôi thấy mình đang nằm trong căn phòng của mình xoay đầu qua thì thấy Minami đang nằm kế bên thật mừng cả hai đứa vẫn sống, xoay đầu lại rồi cố thử đưa tay lên một lần nữa được rồi, mừng quá hơi đau nhưng mà hình như tay tôi đã được băng bó rồi thì phải ai làm vậy. Đang mải mê suy nghĩ thì tôi nghe thấy tiếng khóc ở góc phòng xoay đầu qua nhìn thì ra là Nyan Nyan của tôi và Acchan đang khóc còn cô Sakura thì đứng như bị đóng băng vậy cả ba người họ bị sao thế, xoay qua nhìn Minami thì ra em ấy đang ngồi dậy, cả hai chị em nhìn nhau rồi xoay qua nhìn ba người kia rồi đột nhiên trước cửa xuất hiện thêm một đám người đang đứng như cô Sakura rồi oà khóc ôm nhau, mấy người họ đầu óc có vấn đề rồi.

Normal pov---

Tất cả mọi người thấy Yuko và Minami tỉnh dậy thì mừng lắm ngay cả thầy viện trưởng và thầy Rjinku nghe tiếng khóc hối hả chạy lên thì thấy cả bọn đang vừa khóc vừa cười ôm nhau, như không hiểu chuyện gì nên thầy Rjinku lên tiếng hỏi.

- Các em có chuyện gì xảy ra vậy?

- Yuko và Minami tỉnh dậy rồi – Miichan lau nước mắt nói.

- CÁI GÌ, YUKO VÀ MINAMI ĐÃ TỈNH DẬY .. – thầy Rjinku hét lên trong sung sướng.

- Đúng vậy – Yuki khẳng định trong vui mừng.

Thế là thầy Rjinku nhìn đám ở bên ngoài rồi nhìn Acchan và Haruna sau đó nhìn Yuko và Minami đang ngồi ở giường ( lúc này Yuko đã ngồi dậy với sự giúp đỡ từ Minami) và những người khác cũng làm như vậy ngồi tất cả mọi người nhìn nhau 1s..2s..3s Haruna và Acchan chạy như bay lại ôm Yuko, Minami và những người khác làm theo nhưng.

- Itai – Yuko và Minami đồng thanh la lên.

Thấy Yuko và Minami kêu thế là mọi người lập tức buông ra.

- Yuko cậu không sao chứ - Haruna hỏi khi rờ vào vết thương của Yuko.

- Không, tớ không sao – Yuko nở một nụ cười tươi nhất có thể cô rất vui vì Haruna đang lo lắng cho mình.

- Minami cậu không sao chứ - Acchan hỏi trong khi rờ khắp cơ thể Minami.

- Nhột, Acchan nhột, cậu làm gì vậy – Minami cựa quậy la lên trong khi Acchan đang rờ khắp người cô.

- Tớ chỉ muốn kiểm tra coi còn chảy máu không mà – Acchan nũng nịu nói.

Nghe tới máu là lập tức Yuki và Rena lùi lại vài bước thấy vậy Minami mới hỏi.

- Hai cậu không sao chứ.

Rena và Yuki không trả lời chỉ mỉm cười lắc đầu.

- Hai đứa nó sợ máu nên mới vậy đó, mà nhìn lại mình kìa khắp người băng bó mà không lo còn đi lo cho người khác – Mariko nói rồi bước tới vò đầu Minami.

- Còn bốn con rồng của em đâu – Yuko hỏi trong khi nhìn khắp căn phòng.

- Đi ăn rồi – Haruna bực bội nói.

Haruna pov---

Tên sóc kia mới thức dậy mà không hỏi hay cảm ơn lấy người ta một tiếng mà lo những chuyện gì đâu không, đáng ghét biết vậy hôm qua bỏ mặc không thèm lo, không chăm sóc, không để ý tới cho rồi, chết đi đâu thì chết, đây không thèm quan tâm nữa.

Normal pov ---

- Nyan Nyan, Nyan Nyan …

Yuko nhìn thấy Haruna bực bội bèn kêu nhưng hình như không để ý tới bèn lấy tay giơ giơ trước mặt Haruna. Thế là cô bèn ngĩ ra một cách.

‘A’

Yuko đột nhiên la lên làm mọi người nhìn với ánh mắt lo lắng còn Haruna thì đang mải mê suy nghĩ nghe tiếng Yuko la lập tức nhìn Yuko rồi lo lắng hỏi.

- Yuko cậu bị sao vậy ?

- Đúng rồi đó chị thấy đau ở đâu à – Mayu hỏi với ánh mắt lo lắng.

- ……..

Yuko không trả lời chỉ lắc đầu làm cho mọi người càng lo lắng thêm.

- Chị không thấy khoẻ ở đâu sao? – Minami cầm tay Yuko nói.

- Không phải mà tớ cảm thấy đói bụng – Yuko nói với ánh mắt ngây thơ.

- À – Haruna trở về chế độ ngơ – đúng rồi cô Sakura có đem thức ăn cho cậu nè, để tớ đi lấy.

Haruna nhận ra sự việc nên nhanh chóng lấy thức ăn cho Yuko, vì mừng quá nên cô quên rằng từ chiều hôm qua đến giờ Yuko vẫn chưa ăn uống gì.

- Minami cậu cũng ăn nha – Acchan hỏi Minami với ánh mắt trìu mến.

- Uhm … - Minami đỏ mặt nói.

Nói rồi Acchan đứng dậy bước lại phụ Haruna bê thức ăn.

- Hai nhà ngươi tối qua làm tụi này xém chút nữa rụng tim ra ngoài đó – Mariko đứng chống nạnh nói.

- Tụi em xin lỗi – Minami cuối mặt xuống nói.

- Nhưng Sama ta đây rộng lượng không chấp nhất chi chuyện đó nên lần này ta tha cho đấy nếu mà lần sau mà còn tái diễn nữa thì… - Mariko nói giơ nắm đắm ra.

- Tụi này biết rồi mà bà già khó tánh – Yuko xụ mặt nói và những từ sau thì nói nhỏ lại.

- Ngươi vừa nói gì đó – Sama liếc Yuko rồi nói tiếp – ngươi đừng thấy ta lớn tuổi mà tưởng ta lãng tai nghe chưa, tại nhà ngươi đang bị thương nên ta tha cho đấy không thì đừng trách Sama ta.

- ……, itai – Yuko không nói gì lè lưỡi trêu Mariko lập tức nhận ngay cái cốc từ Mariko.

- MARIKO, Yuko đang bị thương đấy – Haruna đang bưng thức ăn lại thấy Mariko đánh Yuko bèn la lên.

- Chị chỉ kiểm tra coi đầu tên sóc này có hoạt động bình thường thôi mà – Mariko nói rồi cười khì.

Haruna không nói gì chỉ cầm khay thức ăn lại ngồi với Yuko và không quên liếc Mariko một cái. Trong khi đó Acchan đang cầm tô cháo thổi thổi đút cho Minami.

- Acchan à, tớ làm được mà – Minami thấy Acchan đưa muỗng cháo liền đẩy ra.

- Cậu xem cậu kìa tay bị thương thì làm sao mà múc được cơ chứ, há miệng ra nào không được cãi lời – Acchan nói với giọng đe doạ.

Minami thấy thái độ của Acchan thì nghĩ cô không ăn là không được bèn ngoan ngoãn vâng lời mà mặt thì đỏ hơn cả cà chua chín nữa. Còn phía Haruna và Yuko thì.

- Yuko há miệng ra nào – Haruna nói rồi đưa muỗng cháo lại gần miệng Yuko.
- Aaaa… umm…oishii – Yuko lập tức làm theo.

Đột nhiên những người còn lại trong phòng cảm nhận được mình đang bị cho ăn bơ thế là không ai nói tiếng nào từ từ bước khỏi phòng để lại không gian riêng cho bốn người. Trong khi Haruna đang múc một muỗng cháo khác thì Yuko như nhớ lại chuyện gì đó rồi hỏi Haruna.

- Ủa Nyan Nyan làm sao mà bọn tớ về đây được, còn ai băng bó và thay đồ cho tụi này nữa.

- Đúng vậy đó – Minami gật đầu đồng ý.

- Cậu không nhớ gì sao – Acchan thắc mắc hỏi trong khi đút một muỗng khác cho Minami.

- Uhm bọn tớ chỉ nhớ là lúc con khủng long chuẩn bị ăn thịt bọn tớ thì cây kiếm xuất hiện, à cây kiếm của tớ đâu rồi – Yuko ngó quanh nhìn cây kiếm.

- Nó ở đây nè – Haruna chỉ vào hai cán kiếm ở đầu nằm.

Yuko và Minami bèn quay lại cầm cán kiếm lên thế từ cán kiếm xuất hiện ra tia sáng vàng và bạc. Yuko và Minami mừng quá bèn reo lên.

- Acchan/ Haruna nó biến đổi rồi này, xem này coi nó giống hai cây cung của cậu không.

- Uhm biết rồi – Acchan chán nản nói – bây giờ thì ăn tiếp nè anh hai.

- Cậu nói tiếp đi – Haruna lên tiếng.

- Nói tiếp chuyện gì , à – Yuko nhìn Haruna thắc mắc rồi chợt nhớ lại thế là nói tiếp – sau đó hai cây kiếm phát sáng rồi hình như cả người tớ và Minami cũng phát sáng rồi tớ và Minami. Sau đó cả hai đứng trên người con khủng long rồi ngã xuống thì được mấy con rồng lại đỡ tớ rồi tớ nghe thấy giọng Sayaka rồi tớ thấy cậu rồi khi tỉnh dậy tớ ở đây.

- Mà Haruna và Acchan nè, hai cậu ở đây với tụi này suốt đêm qua hả ?- Minami tò mò hỏi.

Haruna và Acchan không nói gì chỉ gật đầu.

- Ê vậy hai người thay quần áo và băng bó cho tụi này à - Minami đỏ mặt nói.

Thế là Haruna và Acchan thở dài rồi kể lại chuyện cho Yuko và Minami.

---------

Thuốc của bà thầy thuốc rất hiệu nghiệm, qua ngày hôm sau là Minami và Yuko hồi phục hoàn toàn nhưng Acchan và Haruna vẫn cứ nhất quyết chăm sóc không rời khiến Minami cảm thấy mình như là tù nhân vậy nhưng trong lòng lại rất vui, Yuko thì suốt ngày được ở bên Haruna đã vậy còn được chăm sóc tận tình nữa nên vui ra mặt suốt ngày cứ Nyan Nyan này, Nyan Nyan nọ, những người khác thì đóng đô trên phòng Minami và Yuko suốt không chịu đi đâu cả khiến cái phòng như cái chợ đến khi bị đuổi thì cả đám đi vòng vòng quanh làng chơi sau đó lại về phòng Yuko và Minami. Còn cô Sakura thì sau khi lo cho nhóm Yuko xong thì được thầy Rjinku dẫn đi xung quanh làng chơi còn thầy viện trưởng thì suốt ngày ngồi ở nhà của bảy vị lão gia nói chuyện, những linh vật thì khỏi nói suốt ngày tụm năm tụm ba nói chuyện không thì ăn hoặc ngủ.

Hôm nay đã là ngày thứ tư kể từ lúc nhóm Yuko đến đây.

- Oshima Yuko, ta giết ngươi.

Đó là tiếng hét của Mariko.

- Tên sóc kia đứng lại cho ta – Mariko đang cầm một chiếc guốc dí Yuko vừa chạy vừa la.

- Bà già kia tôi vừa mới hết bệnh đó – Yuko chạy trước la lên.

- Mặt kệ mi, mi là sóc thành tinh ta giết mi, mi dám huỷ hoại nhan sắc của ta – Mariko vẫn rượt theo.

- Nyan Nyan cứu tớ, chị Mariko đánh tớ kìa – Yuko chạy tới ôm Haruna đang ngồi chơi game ở phòng khách.

- Chị Mariko em đã nói chị bao nhiêu lần …haha.. – Nghe Yuko la làng Haruna mới nhấn nút pause ngước lên Mariko nhưng nhìn mặt Mariko mà không khỏi phụt cười.

Thì ra lúc nãy Mariko đang ngủ thì nghe tiếng cười của ai đó, bực bội thức dậy đánh cho kẻ phá giấc ngủ của mình một trận ai ngờ vừa mới ngóc đầu dậy thì thấy mình trong gương làm Mariko phát hoả, gương mặt xinh đẹp của Sama bị biến thành con gấu trúc mỏ đỏ.

- Yuko cậu làm gì chị Mariko vậy ?- Rena ngồi gần đó nhịn cười hỏi Yuko.

- Oan cho tớ quá lúc nãy định vào kêu bà già chơi với tớ không ngờ vừa bước vào nhìn thấy mặt bà ta là tớ không khỏi nhịn cười vậy là bà ta cho tớ là thủ phạm rồi dí tớ - Yuko nói trong khi đang dí mặt mình vào nơi-mà-ai-cũng-biết-là-nơi-nào của Haruna.

- Ta không biết ta thấy ngươi là đứa đứng cười ở cửa phòng ta không phải ngươi thì là ai – Mariko hét ra lửa.

- Nyan Nyan tin tớ đi mà – Yuko nũng nịu nói.

- Yuko không có làm đâu, nãy giờ cậu ấy ở đây với em mà – Haruna lau nước mắt nói.

- Haruna em bị nó cho uống nước tẩy não rồi hay sao mà binh nó vậy – Mariko chống nạnh nói.

- Nãy giờ chị Yuko ở đây chơi với em, Rena và Haruna mà ….hahaha – Minami từ ngoài đi vào nghe Mariko nói liền binh bà chị mình nhưng vừa nhìn Mariko là không khỏi ôm bụng cười.

- Đấy bà thấy chưa, bà già – Yuko nghênh mặt nói.

- Vậy không phải tên sóc này thì là ai, mà là ai thì cũng phải tìm ra không thì ta bắt người làm sóc nấu chao – Mariko bực bội nói.

- Tại sao lại là tôi, tôi đâu có làm đâu – Yuko bực quá buông Haruna đứng dậy nói.

- Ta không biết tại ngươi nhìn thấy ta trước…. – Mariko đang định nói thì bị một tiếng la hét thất thanh của ai đó sau đó là tiếng chạy cười đùa của những bước chân chặn lại.

‘ Á’, các cậu làm gì vậy’ , ‘rầm rầm’, ‘ haha’

Yuki từ ngoài đi vào với vẻ mặt hoảng hốt, tay thì ôm ngực của mình rồi lại ngồi gần Rena.
- Yuki cậu không sao chứ - Rena vuốt lưng Yuki hỏi.

- … - Yuki không nói gì chỉ lắc đầu.

- Chuyện gì xảy ra vậy – Rena hỏi tiếp

- …. .

Yuki định nói thì Tomomi và Acchan từ bên ngoài cầm theo một dĩa bánh mới làm vô cho mọi người.

- Các cậu thử bánh tớ mới làm xem sao …ơ..Tomochin – Tomomi đỏ mặt lắp bắp nói khi nhìn thấy Tomochin đứng trước mặt mình.

Tomochin không nói gì chỉ mỉm cười rồi lấy một cái bánh trong dĩa của Tomomi bỏ vào miệng rồ chạy đi sau đó là Sayaka và cuối cùng là Sae lấy bánh rồi chạy đi bỏ lại vẻ mặt ngơ ngác của Tomomi ở lại. Còn Yuki thì nhìn Rena như muốn nói chuyện xảy ra giống như vậy đấy.

- Các cậu ấy sao vậy, chiyu – Tomomi đi vào và lắc đầu khó hiểu nhưng khi nhìn sang Mariko thì – hahaha…Mariko mặt chị bị sao vậy.

Mariko đứng im lặng nãy giờ không phải vì hết giận mà không hiểu chuyện gì xảy ra nên đứng đơ người cả Yuko và Minami cũng vậy, nhưng Mariko nghe Tomomi cười thì cơn tức lại xuất hiện, Yuki thấy Tomomi cười cũng nhìn Mariko xem sao ai ngờ cũng ôm Rena mà cười run cả người.

- Yuko, Minami ta lệnh cho hai đứa trong vòng sáng nay mà không tìm được thủ phạm thì ta sẽ nướng trui hai ngươi – Mariko hét ra lửa.

- Ơ tại sao có em ở đây nữa – Minami ngây ngô hỏi.

- Tại vì hai chị em các ngươi lúc nào cũng đi chung với nhau – Mariko nói trong khi chỉ vào Minami.

- Eh ~ - Minami ngơ người ra.

- Chị Mariko à, như vậy là không được người nào làm thì người nấy chịu chứ, sao lại lôi Minami của em vào ??? - Acchan nói trong khi đang cầm một cái bánh đút Minami.

Còn Minami nghe Acchan nói ‘Minami của em’ thì cả người cô đột nhiên cảm thấy có một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.

- Chị không biết – Mariko bực bội nói.

- À, lúc nãy em thấy Miichan, Jurina, Mayu, Tomochin, Sayaka, Sae hình như đang chơi trò gì đó rất vui thì phải – Acchan nói trong khi lấy một miếng bánh khác.

- Cái gì – Mariko nghe Acchan nói rồi dùng ánh mắt giết người nhìn ra ngoài cửa.
‘rầm rầm’, có một nhóm người đang thích thú từ cửa chạy vào đó là Jurina, Miichan, Mayu, thấy cả ba chạy lại chổ mình Yuki lập tức lấy tay che ngực lại nhưng đối tượng lần này là Rena.

- Chị Rena – Jurina cuối xuống nhìn Rena với ánh mắt nghiêm túc.

- Vâng vâng … - Rena đỏ mặt.

- I love you – Jurina nói rồi mỉm cười bỏ chạy để lại một Rena ngơ ngác.

- I love you – Mayu nói rồi cười khúc khích chạy đi.

- I love you – Miichan nói rồi kèm theo cái nháy mắt sau đó chạy theo Mayu.

- Vâng..vâng.. – Rena lắp bắp nói.

- Thì ra là vậy.

Mariko thấy cảnh tượng hồi nãy lập tức xắn tay áo lên cầm guốc bước hùng dũng ra ngoài cửa nhưng đã bị ba người từ ngoài của chạy vào xô té. Những người đó không ai khác là Miichan, Mayu, Jurina chạy vào và ôm Minami rồi hun vài cái vào mặt nhưng không nhận ra ánh mắt giết người từ Acchan còn Minami tìm cách né nhưng vô dụng. Mariko tính đi tìm bọn họ nhưng không ngờ lại bước vào nộp mạng liền đứng dậy đi lại không ngờ bị đám khác chạy vào xô té đó chính là Sayaka, Sae, Tomochin đang chạy lại chỗ Haruna chơi game, cả ba đi từ từ lại phía sau Haruna rồi chọt một nút thế là một tim mất, chọt tiếp tim thứ hai biến đi, chọt lần cuối tim thứ ba bay nốt và màn hình hiện chữ game over cả ba cười khì rồi chạy đi. Còn Haruna đang chơi thì thấy có tay ai đó chọt vào rồi game over thế là dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn Yuko đang ngồi kế bên mình, Yuko chỉ cười trừ rồi chỉ vào ba tên đang cố gắng trốn thoát.

- CÁC CẬU ĐANG LÀM GÌ VẬY – Haruna bực bội đứng dậy hét lên với âm lượng lớn nhất có thể làm cho Yuko ngồi kế bên bị lùng bùng lỗ tai.

Còn nói về nhóm gây hoạ kia sau khi đã chọc phá thì tìm đường tẩu thoát nhưng không ngờ bị Mariko chặn đường, nhìn mặt Mariko thế là cả bọn ôm bụng cười còn Mariko thì máu đã lên tới não cầm chiếc guốc nhịp nhịp vào tay. Thấy thế Yuki, Rena, Tomomi, Yuko,Haruna, Minami, Acchan bước tới lắc đầu bẻ ngón tay sau đó là bao quanh đám phá hoại kia chuẩn bị đập cho một trận vì tội sờ ngực Yuki, lấy bánh Tomomi, trêu chọc Rena, phá hoại trò chơi của Haruna, làm cho Yuko và Minami xém chút nữa là bị nướng trui và tội nặng nhất là vẽ mặt Mariko khi đang ngủ và dám hun Minami của Acchan. Tất cả chuẩn bị lao vào thì bị tiếng của cô Sakura từ ngoài cửa ngăn lại.

- Các em thầy viện trưởng dặn các em thay đồ chỉnh tề vào rồi theo thầy ấy đến một nơi, không cần đem theo vũ khí và linh vật, lẹ lên mười phút nữa phải có mặt đấy.

Nhóm bị hại thì ngưng lại rồi bỏ đi nhưng không quên nhìn với ánh mắt giết người, còn nhóm phá hoại thì thầm cám ơn cô Sakura đã giúp thoát chết trong gang tấc.

Mười phút sau tất cả trở lại thì thấy thầy viện trưởng và bảy vị lão gia đã có mặt tại phòng cách cả bọn nhanh chóng theo thầy viện trưởng leo lên con hoả long đang đợi phía dưới riêng cô Sakura và thầy Rjinku thì ở lại. Con hoả long bay khoảng nữa tiếng thì tới đỉnh của một ngọn núi mà theo thầy viện trưởng thì đây là đỉnh núi Ancassta, con hoả long từ từu hạ độ cao xuống rồi đáp xuống một khu vực bằng phẳng xung quanh là những cây cột đá lớn và trước mặt có một con đường bằng đá dẫn đến một cánh cửa lớn của một ngôi đền thờ. Nhất gia ra hiệu cho mọi người theo ông.

- Nơi này là nơi dân làng Ancassta thờ các chiến binh vĩ đại của thất tộc – Nhất gia vừa đi vừa giải thích.

Mọi người dừng lại ở trước cửa đền, cửa đền được làm bằng gỗ đỏ rất đẹp và rất vững chắc và trên đó không có hình trạm khắc nào cả. Bảy vị lão gia xếp thành một hàng ngang trước cánh cửa rồi đồng loạt gõ cây phương trượng xuống nền đá thế là cánh cửa từ từ mở ra.

- Các ngài vào đi – Nhất gia cuối người xuống hành lễ rồi nói và sáu người khác làm theo.

- Ơ các ông không vào cùng sao – Minami thắc mắt hỏi nhưng vẫn làm theo lời Nhất gia nói.

Cả nhóm men theo con đường từ cửa đền vào cứ thế mà bước đi, các đóm lửa cảm nhận có người vào thế là chúng vụt sáng lên để lộ ra hình ảnh chiến đấu giữa các pháp sư với những con quái vật được khắc lên đá không ai nói với nhau tiếng nào chỉ nép vào nhau mà đi.

Đi đến cuối con đường cả nhóm phát hiện ra một căn phòng ở giữa là một phiến đá hình tròn rất to trên đó có bảy viên ngọc to bằng một bàn tay của người lớn đang bay lơ lửng và phát ra ánh sáng của bảy sắc cầu vồng và chúng tụ lại ngay giữa trung tâm của phiến đá phản chiếu lên hình ảnh mà thầy viện trưởng cho cả nhóm xem khi mới vào khu rừng thiên Ancassta. Còn xung quanh có bảy bệ đá phía sau bảy bệ đá đó có khắc hình cũa những linh vật đại diện cho thất tộc.

‘ Các con hãy ngồi lên những bệ đá có khắc hình tương ứng với tộc mình đi’.

Cả nhóm đang say sưa ngắm nghía thì có một giọng nói lạ phát ra làm cho cả nhóm giật mình. Mariko thấy vậy bước lên phía trước nói.

- Ai vậy, ai vừa nói vậy.

‘ Các con đừng sợ ta không làm hại các con đâu, cứ làm theo những sì ta nói’.

Giọng nói đó tiếp tục phát ra, cả bọn sợ hãi đứng nép vào nhau mắt thì nhìn xung quanh xem ai đang nói.

‘ Cứ làm đi’.

Giọng nói đó tiếp tục phát ra nhưng lần này thì giống như ra lệnh. Tuy không biết là ai nhưng giọng nói nghe rất trầm và ấm nên cả nhóm buông tay ra rồi bước lên những bệ đá có khắc hình của tộc mình và ngồi xuống. Khi cả bọn vừa mới ngồi xuống thì ánh sáng ở những bệ đá và phiến đá phát sáng xuyên thẳng lên nóc đền, ánh sáng ấy nâng tất cả mọi người đang ngồi trên bệ đá lên khoảng hai mét rồi bắt đầu xoay vòng vòng làm cả bọn xoay theo, ngay lúc này tại trung tâm phiến đá loé lên một tia sáng làm cả bọn chói mắt và phải nhắm mắt lại.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét