Tác giả: Torin
Rating: [T] là được rồi nhỉ
Tình trạng: On-going
Pairing: Kojiyuu, BCCC, Mayuki,....
Rồi một cột ánh sáng đâm xuyên qua người con quái vật……
Minami đang chăm chú nghe bà kể về truyền thuyết của thất tộc, trong khi đó Yuko đang thích thú nhìn hai con Bạch long và Hắc long của Minami đang chơi trò vật đuôi, ở gần đó cũng có hai chú rồng nhỏ nhỏ xinh xinh dài khoãng chừng 20cm của yuko đang chăm chú xem một cuốn tạp chí , một con màu vàng và một con màu bạc mà dân gian hay gọi là Kim long và Bạch kim long.
Yuko pov –
Hít thở không khí của ngày hè thật là tuyệt vời nhất là khi được ở bên những người mình yêu thương, Minammi thiệt là cứ mỗi lần nghe bà kể chuyện là không thèm điếm xỉa gì đến bà chị này cả, mà truyền thuyết bà kể cũng hay đấy chứ nhưng liệu nó có thật hay không? Nhưng có một điều tôi tin trong lời bà kể là thế giới pháp thuật là có thật vì bằng chứng là tôi và Minami mỗi đứa điều có hai con rồng nhỏ đang hiện diện trong nhà và chúng rất tinh nghịch , bà nội nói là kể từ khi tôi và Minami sinh ra thì chúng đã xuất hiện và chọn chúng tôi làm chủ nhân rồi, chúng luôn theo tôi mọi nơi trừ khi tôi tắm à thay đồ thôi , mỗi khi tôi và Minami đến trường hay ra đướng thì chúng lại biến thành hai chiếc nhẫn trên hai ngón tay trỏ của tôi.
Nhìn xung quanh căn phòng mắt tôi ánh mắt tôi dừng lạ ở một xấp báo cũ trên trang bìa có để tin là “ Chủ tịch, phu nhân và tổng giám đốc tập đoàn LAB đã mất trong một vụ tai nạn giao thông nhưng may mắn thay hai đứa con gái của họ đã được cứu sống” và năm của bài báo đó là năm 1997 ,đã mười năm kể từ ngày cha mẹ và cả cha Minami mất đi hện tại tôi sống cùng với bà nội và mẹ của Minami tại một vùng ngoại thành của thành phố Tokyo trong một căn nhà truyền thống của người Nhật được bao bọc bởi một vòng kết giới để giúp bà và cô thuận tiện khi sử dung phép thuật và tránh ánh mắt soi mói của những người hàng xóm tò mò mặt dù từ nhà tôi đi đến nhà hàng xóm gần nhất cũng mất mười phút đi xe đạp ngoài ra tôi còn có một người anh trai hiện đang giúp bà điều hành công ty anh ấy hiện đang sống cùng vợ tại Tokyo và tất nhiên chị dâu cũng biết chúng tôi là pháp sư. Dòng suy nghĩ của tôi bị cắt đi khi nghe tiếng châm chọc nhau của hai chú rồng
- Cậu thua rồi không thắng được tớ đâu kaka – Bạch long nói khi thấy duôi của mình đang dần ngiêng về bên trái.
- Không đời nào Hắc long ta làm sao có thể dễ dàng thua như vậy được .
Ở gần đó cũng có một đám ồn ào.
- Từ từ hãy lật chứ mình chưa ngắm đã mà – Kim long bực bội lên tiếng và lấy cái đuôi của mình lật lại trang cũ.
- Mấy em này có gì đâu mà nắm trang kế bên có đồ ăn nè – Bạch kim long lên tiếng phân tích.
- Đồ ăn ngắm cũng đâu có được no đâu, còn mấy mấy em chân dài ngắm thì đã con mắt biết không hả? cậu suốt ngày chỉ biết ăn và ngủ thôi không biết thưởng thức gì cả - Kim long phàn nàn.
Ở phía bên này khi mà Bạch long nghĩ mình sẽ nắm chắc phần thắng nhưng khi nghe Kim long nói hai chữ “chân dài” thì tâm trí sao nhãn quay qua , Hắc long chớp thời cơ và lật ngược tình thế.
- Cậu chơi ăn gian gặp lúc tớ không để ý, chơi ăn gian tớ không chơi nữa -Bạch long bị thua bèn tỏ ra tính trẻ con.
- Ai biểu cậu mê mấy em chân dài làm chi – Hắc long đắc chí lên tiếng.
- Chứ cậu không mê à – Bạch long châm chọc.
- Tớ không mê chân dài chỉ mê ba vòng mà thôi nhưng có điều chủ nhân thì… - Hắc long buồn bã nói khi nhìn Minami.
Minami mãi mê nghe bà kể chuyện nào đâu có nghe được hai con rồng yêu quý của em ấy nói gì. Tôi tính đứng dậy ra ngoài vườn hít thở không khí thì “CỐP”
- Itai, cái gì vậy trời – ôm đầu sau khi bị cái vật từ đâu trên trời rớt xuống, tính vứt đi thì.
- Yuko, đưa cho bà xem thử.
Tôi đành ngoan ngoãn cầm vật đó đưa cho bà và xem bà mở ra thì ra đó là một tấm da được bỏ vào trong một cái hộp bằng cây, xem xong tấm da mắt bà nghiêm nghị lại và kêu mẹ Minami ra nói chuyện còn hai đứa được mẹ Minami giao nhiệm vụ là xuống dọn cơm lên vì cũng tới bữa trưa rồi. Sau khi ăn trưa xong bà bảo chúng tôi ở lại vì có chuyện cần nói.
- Yuko và Minami à, hết hè này là hai cháu vào cấp 3 rồi phải không.
- Dạ, vâng ạ - chúng tôi đáp lại.
- Vậy ba ngày nữa các cháu chuẩn bị đồ đạc để đến trường mới học nha – bà ôn tồn đáp.
- Ba ngày nữa nhưng chẳng phải tụi cháu chỉ mới nghỉ hè mới được một tuần hay sao – tôi ngạc hiên hỏi bà không phải vì tôi không muốn đi học mà tôi đã lỡ lên lịch đi chơi với mấy cô bé xinh đẹp ở trường mất rồi huỷ hẹn thì đâu là chị đại này nữa đây huhu.
- Trường mới, không phải tụi cháu học ở đây cũng ổn hay sao ạ - Minami cũng ngạc nhiên không kém gì tôi, thấy vậy tôi liền châm chọc.
- Không phải em không muốn xa ai đó hay sao ?
- Không … không phải … tại vì – Minami ấp úp đỏ mặt
- Thôi hai đứa đừng giỡn nữa chuẩn đị đồ đi vài ngày nữa là đi học rồi đó, ngày mai mẹ Minami sẽ dẫn hai đứa đi mua đồ để đi học. Còn bây giờ đi mua giúp bà một vài thứ còn nhiêu tiền bà thưởng cho mua bánh.
- Yay, thương bà nhất - tôi và Minami reo lên rồi hun bà một cái.
Normal pov ---
Sáng hôm sau, Yuko và Minami bị mẹ Minami dựng đầu dậy sớm vì có rất nhiều thứ cần mua, Yuko, Minami trong tình trạng ngáy ngủ đứng trên phiến đá gần cửa chính nắm tay mẹ Minami còn bốn con rồng nhỏ không đi cùng vì bị bệnh làm biếng nên ở nhà ngủ tiếp. Mẹ Minami dùng tay tạo một vòng phép ánh sáng trên đỉnh đầu ,vòng phép ấy chạy từ đỉnh đầu xuống tới phiến đá thì mọi người biến mất.
Tại chợ pháp thuật Inka
- Hai đứa đi theo mẹ nhe chưa không là lạc đấy.
- Vâng ạ - hai đứa líu ríu vậy dạ rồi chạy phía sau mẹ Minami.
Lúc đầu Yuko và Minami không hiểu tại sau chuyển trường học thôi mà lại đến nơi này thì ra là tấm da hôm qua đến là để thông báo cho họ việc nhập học của Yuko và Minami tới học viện pháp thuật AKB và hôm nay phải ra chợ pháp thuật để mua đồ, ít ai biết được chợ pháp thuật Inka lại nằm giữa trung tâm thành phố Tokyo lộng lẫy và tráng lệ này . Khu chợ rất nhộn nhịp kẻ chào hàng người mua, người vận chuyển ra vào tấp nập.
- Ai mua thảm Ba tư không, thảm Ba tư vừa nhẹ vừa êm đây - Một người đàn ông trong trang phục Ấn độ đang ngồi trên một tấm thảm khác bay lơ lửng cách mặt đất chừng nửa mét.
- Ai mua đá năng lượng không – một người bán hàng vừa rao vừa tung những cục đá phát sáng lên trên không.
- Chị Yuko thú vị thật đấy – Minami vừa đi vừa nói nói với giọng điệu thích thú.
- Uhm, thích thật đấy, Minami coi kìa ở đằng kia có bán chất gì sóng sánh màu bạc kìa – Yuko nói và chỉ cho Minami ở một chổ khác.
Chợ pháp thuật cũng giống những khu chợ bình thường khác chỉ có điều là ở đây bán các thứ pháp sư cần thôi chứ có gì đâu mà các bạn thích thú thế. Cũng phải thôi đây là lần đầu tiên hai bạn đến đây mà, những lần trước các bạn xin đi đâu có được đâu.
Đi mãi cuối cùng bọn họ cũng đứng trước một toà nhà to lớn thì ra đó là ngân hàng, bước vào trong là những tên tên yêu tinh lùn đang đứng trước các quầy thu tiền. Mẹ Minami bướ tới nói với một tên yêu tinh lùn là muốn rút tiền. Sau đó tên yêu tinh lùn dẫn bọn họ tới một căn phòng đánh số 047, 048. Mẹ Minami nói phòng 407 là của nhà cha Minami và 048 là của Yuko số tiền này trước là của cha mẹ Yuko nay cha mẹ Yuko mất thì nó thuộc về Yuko và anh Yuko , rồi đưa cho cả hai một túi đựng tiền kêu cả hai vào phòng lấy tiền căn phòng điều đầy ắp các đồng tiền vàng. Năm phút sau, hai bạn nhỏ bước ra với một túi tiền đầy ắp ( tham quá) mẹ Minami dặn dò đồng vằng là pen, đồng bạc là sil, đồng chì là ril một đồng pen = 10 dồng sil , 1 đồng sil = 10 đồng ril vì đây là lần đầu chúng được sử dụng tiền pháp thuật vì trước giờ toàn sài tiền yên thôi.
Sau khi có tiền rồi thì việc đầu tiên là mua đồng phục, mẹ Minami dẫn hai người đến một cửa hàng quần áo pháp sư tên là Dream, chủ cửa tiệm là một người phụ nữ mập mạp tính tình vui vẻ, sau khi mẹ Minami nói cần may đồng phục thì lập tức tù đâu dây đo, thước viết, sổ bay tới chúng tự đo hai bạn nhỏ mà không cần chủ chúng đụng tới, sau khi đo xong thì bà chủ tiệm hẹn nửa tiếng sau quay lại.
Tiếp đến ghé vào một cửa hàng để mua sách, viết, dụng cụ, nguyên liệu pháp thuật và những thứ trong danh sách. Trong khi chờ đợi hai bạn chẻ ra ngoài đứng, đằng xa hai bạn nghe tiếng.
- Mayu em đừng chạy lung tung chứ, lỡ té thì sao? – cô gái với mái tóc dài màu nâu hạt dẻ phía đuồi được uốn hơi cong chạy theo phía sau em mình la lên.
- Lâu lâu mới được ra ngoài chơi mà chị Chiyu – cô em quay lại nói với chị mình nhưng không để ý là.
- Nước sôi, nước sôi tránh đường nào – một người đàn ông đang chạy đi trên tay là một đống đồ lỉnh kỉnh.
Sau đó là “ Á”, “ ẦM”, Mayu không để ý nên đã đụng phải người đàn ông. Yuko và Minami thấy vậy liền chạy đến giúp, Yuko thì đỡ Mayu ( chị đại khôn ghê) còn Minami thì giúp đỡ người đàn ông đó lụm lại đồ sau khi xong thì người đàn ông đó cám ơn Minami rồi lật đật chạy đi tiếp.
- Cám ơn chị - Mayu đứng dậy cám ơn người đã giúp mình và phủi phủi bụi trên người.
- Không có gì đâu, mà em có sao không? – Yuko mỉm cười và đáp lại.
- Em có sao không , cám ơn mọi người đã giúp đỡ - cô bé tên Chiyuvừa chạy đến hỏi em mình xong quay sang cám ơn Yuko.
- Em có đau chổ nào không – Minami cũng ân cần hỏi sau khi đã giúp người đàn ông kia xong.
- Cám ơn mọi người em tên là Watanabe Mayu, mọi người cứ gọi em là Mayu cho tiện, mà hai chị tên là gì để em biết sao này còn đền đáp.
- Đúng vậy đấy, mình tên là Kansai Tomomi là chị họ của con bé này, cứ gọi mình là Chiyu – Chiyu vừa nói vừa đánh đầu yêu cô em gái nhỏ của mình.
- Mình tên Oshima Yuko còn đây là em họ mình tên là Takahashi Minami sắp tới tụi mình sẽ vào học viện AKB – Yuko giới thiệu tên và chỉ vào Minami.
- Vậy à tụi mình cũng sẽ vào học viện AKB đấy, trùng hợp thật – Mayu và Chiyu cùng cười và nói.
- Vậy là chúng ta sẽ gặp nhau sao – Minami hứng khởi nói.
- Uhm sẽ gặp nhau – Mayu nói
- Hai đứa mau đến giúp ta một tay nào – Mẹ Minami nói khi đang bê một đống hàng từ cửa hàng ra.
- Vâng tụi con tới liền – Yuko đáp lại.
- Tụi này đi nha – Minami và Yuko vẫy tay chào những người bạn mới gặp và chạy tới giúp mẹ Minami.
- Uh hẹn gặp lại – Chiyu và Mayu vẫy tay chào.
- Hai vị tiểu thư đây rồi làm cho thuộc hạ kiếm khắp nơi – một người mặt áo đuôi tôm chạy đến cùng với năm sáu người phía sau.
- Ta đi tiếp thôi – Mayu nói với Chiyu rồi bước đi không thèm để ý những người vừa tới.
Nói về Yuko và Minami sau khi mua xong những thứ đồ cần dùng thì quay về nhà, trên đường ra ngoài cổng họ thấy người đàn ông lúc nãy nhưng trên tay ông ta không còn cầm những vật lúc nãy nữa mà những thứ này đã được đưa cho nhửng người áo đen đứng kế bên rồi và đứng trước người đàn ông đó là hai cô gái một cô tóc dài và một tóc ngắn ngang vai.
- A, người đàn ông lúc nãy kìa chị Yuko – Minami chỉ Yuko thấy và vẫy tay khi người đàn ông đó vẫy lại.
- Uhm – Yuko cô chỉ ậm uh cho qua vì con mắt bây giờ đang nhìn vào những viên đá phát sáng.
- Hai đứa đi mau lên đi – mẹ Minami lên tiếng cằn nhằn khi đang sách một đống đồ lĩnh kỉnh.
Yuko và Minami vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ mà không để ý là hai người con gái kia đang nhìn theo dáng họ từ từ biến mất.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét