hello

(>.<) chào mừng bạn đến với thế giới của CHINAKAT (>.<)

Thứ Hai, 31 tháng 12, 2012

[Fic] Cuộc chiến của ánh sáng và bóng tối chap 9

[Fic] Cuộc chiến của ánh sáng và bóng tối
Tác giả: Torin


Rating: [T] là được rồi nhỉ

Tình trạng: On-going

Pairing: Kojiyuu, BCCC, Mayuki,....
Cô Sakura đang đi từ phòng mình vào phòng khách thì thấy cả nhóm đang ngồi ở đó, Yuko thì xem Haruna chơi game, Minami, Acchan, Tomomi, Tomochin thì đang ngồi nói chuyện gì đó mà lâu lâu lại cười khúc khích, Mariko, Sae, Sayaka thì đang ngồi ngáp dài ngáp ngắn, Mayu, Jurina, Miichan, Yuki, Rena thì đang chụm đầu lại đọc mấy cuốn truyện mà Mayu mang theo còn mấy linh vật thì đang chụm đầu lại ngủ. Cô Sakura thấy cả nhóm tự dưng khác với ngày thường, trước kia thì kiêu réo cả buổi mới dậy hôm nay thì đột nhiên mới năm giờ sáng đã dậy rồi đã vậy còn tập trung đầy đủ không thiếu một người nữa chứ thế là cô Sakura liền hỏi.

- Các em làm gì mà hôm nay dậy sớm vậy?

- Chào buổi sáng cô Sakura – cả nhóm quay qua chào cô Sakura rồi trở về hiện trạng ban đầu của mình.

- Trong lúc từ núi Ancassta trở về thầy viện trưởng nói hôm nay năm giờ chúng em phải có mặt tại đây – Mariko ngáp rồi nói.

- Cô Sakura phiền cô vui lòng chuẩn bị bữa sáng cho mọi người – thầy viện trưởng từ ngoài đi vào thấy mọi người tập trung đầy đủ rất hài lòng rồi quay sang nói với cô Sakura.
- Vâng – cô Sakura cười rồi đi nấu ăn.

- Còn các trò – thầy viện trưởng nhìn vào cả nhóm – chúng ta đi tập thể dục.

- What … - mọi người la lên rồi dừng tất cả hành động mình lại nhìn thầy viện trưởng.

- Đúng vậy, vì các trò có đã có thể bộc lộ được sức mạnh của mình nên kể từ hôm nay các trò sẽ tập theo lịch của mình – thầy viện trưởng nói rồi phẩy phẩy bàn tay thế là từ không trung rơi xuống một xấp giấy trước mặt từng người.

- Cái gì đây – Miichan nhặt sấp giấy lên rồi đọc một hơi – năm giờ sáng tập thể, chạy bộ lên đến đỉnh núi Ancassta rồi chạy về ăn sáng. Sau đó theo Lục gia học dược liệu, mười một giờ ăn trưa nghỉ ngơi, từ mười hai giờ rưỡi đi luyện linh thú đến bảy giờ tối luyện phép, mười hai giờ khuya kết thúc một ngày học.

- Cái gì – Mariko nghe Miichan đọc mà la lên – cô có đọc lộn không đó.

- Bà chưa đọc à – Miichan nhìn Mariko nói.

- Nghe ngươi đọc ta đọc chi nữa – Mariko mỉm cười nói.

- Miichan không đọc lộn đâu, trong này còn ghi chú nữa là giờ luyện linh thú và luyện pháp Nhất gia sẽ dạy em và Minami, Nhị gia dạy Nyan Nyan và Acchan, Tam gia dạy chị và Jurina, Tứ gia dạy Miichan và Tomochin, Ngũ gia dạy Yuki và Rena, Lục gia dạy Mayu và Tomomi còn Thất gia dạy Sayaka và Sae, giờ ăn tối là khoảng thời gian chuyển giờ luyện linh thú và luyện pháp ngoài ra khoá huấn luyện chia làm ba giai đoạn từ nhẹ đến nâng cao mỗi giai đoạn luyện tập trong vòng hai tháng, nếu giai đoạn một không hoàn thành đúng thời gian thì giai đoạn hai vẫn tiếp tục và không quay trở về giai đoạn một nữa – Yuko cầm xấp giấy nói.

Những người còn lại thì trố mắt nhìn Yuko rồi nhìn sấp giấy sau đó quay sang nhìn thầy viện trưởng, còn thầy viện trưởng chỉ mỉm cười ra dấu cho mọi người đi xuống phía dưới tập thể dục. Vừa xuống tới đất thì cả nhóm thấy thầy Rjinku đã đứng ở đó vẫy chào mọi người tươi cười nói.

- Các em làm gì lâu quá, thôi xếp hàng khởi động cơ thể trước khi chạy nào.
Mọi người làm theo nhưng chỉ đứng quơ tay quơ chân miệng thì ngáp ngắn ngáp dài mà thôi thế là thầy Rjinku la lên.

- Các em làm gì thế, mới sáng sớm mà vui vẻ lên.

Nhưng mọi người vẫn không nghe cứ quơ tay quơ chân thế là thầy Rjinku bèn dùng tuyệt chiêu của mình lấy ngón tay để ngay cổ rồi la lên.

- LÀM VIỆC.

Giọng thấy Rjinku như được tăng lên gấp năm sáu lần khiến cho cả bọn đang quơ tay quơ chân giật mình quay qua quay lại xem ai la, mà la cái gì mới sáng sớm đã kêu làm việc rồi nhưng mà làm việc gì ? thì thấy thầy Rjinku đang nộ khí xung thiên thế là cả bọn cười trừ rồi đứng tập nghiêm túc lại. Sau đó thầy Rjinku ra lệnh cho cả bọn chạy lên đỉnh núi Ancassta còn thầy Rjinku thì leo lên con phi ưng điểu của mình bay lên đỉnh núi trước, con phi ưng điểu còn lại thấy chủ nhân mình bay đi cụng lập tức bay theo sau. Cả bọn nhìn thầy Rjinku mà bất mãn chạy theo nhưng ai ngờ vừa chạy vài bước là tăng tốc chạy một mạch chưa tới nửa tiếng là tới đỉnh núi Ancassta. Miichan đứng vặn người nhìn thầy Rjinku ngồi chiễm chệ trên con phi ưng điểu bất mãn nói.

- Tại sao tụi em chạy bộ trong khi thấy cưỡi con linh vật của thầy.

- Các trò là người luyện tập chứ đâu phải là ta, ta chỉ là người giám sát thôi – thầy Rjinku cười tươi nói – thôi không nói nhiều nữa bây giờ chạy về thôi.

- Cái gì – cả bọn nghe thầy Rjinku nói mà trố mắt.

- Không lẽ các trò tính ở đây sao, thôi không nói nữa chạy về, à hôm nay chạy chậm rồi đấy lần sau chỉ được mười lăm phút thôi nghe chưa – thầy Rjinku nói rồi bay một mạch trở về.

- Cái ông thầy chủ nhiệm đáng ghét – Miichan lẩm bẩm.

- Thôi đừng nói nhiều nữa chạy thôi – Yuko bước tới vỗ vai Miichan rồi chạy đi.
Mọi người nhanh chạy trở về rồi nhanh chóng xử lý bữa ăn sáng của mình.

- Vậy trong buổi sáng tụi em theo Lục gia học dược liệu thì mấy con linh vật của tụi em làm gì – Yuko hỏi thầy viện trưởng trong khi đang nhìn mấy con linh vật nằm phơi bụng.

- Lát nữa các con linh vật sẽ theo thầy đi ngâm nước phép để tăng cường khả năng phòng vệ và tấn công của chúng – thầy viện trưởng nhâm nhi tách trà nói.

- Dạ vâng – Yuko gật đầu.

- Thôi bây giờ các trò vào trong làng gặp Lục gia học dược liệu đi – thầy viện trưởng ngồi thẳng người nói.

Cả bọn nghe thầy viện trường nói lập tức đứng dậy đi vào trong làng gặp Lục gia. Lục gia dẫn cả bọn vào một căn nhà nơi đó có rất nhiều loại sách nói về tất cả các dược liệu.

- Là người thừa kế của thất tộc thì lúc nào nguy hiểm cũng luôn bênh cạnh mình và có thể bị thương hay bị hạ độc bất cứ lúc nào vì vậy các ngài phải nhận biết được thuốc nào là cứu người thuốc nào là hại người ngoài ra trong các tình huống khác nhau thì các ngài có thể pha chế phù hợp với tình huống đó – Lục gia vừa nói vừa nhìn vào mấy cuốn sách.

- Dạ vâng – cả bọn gật đầu.

Sau đó lục gia mời cả bọn ngồi xuống mấy cái ghế trong phòng rồi bắt đầu nói về các loại dược liệu cơ bản nhất kèm theo là các hình ảnh từ quả cầu ánh sáng trên tay lục gia. Mọi người say sưa nghe Lục gia nói mà không biết đã tới giờ ăn trưa.

Sau bữa ăn trưa thì tất cả thả mình xuống những chiếc ghế tại phòng khách được một lúc thì cô Sakura lên kêu xuống luyện linh thú trong lúc chờ đợi thì thầy viện trưởng đã mang linh thú về, sau đó là bảy vị lão gia đến đưa cả bọn đến một ngọn núi gần làng để dễ dàng luyện tập.

Bài học đầu tiên chính là triệu tập linh thú đưa chúng về hình dáng thực rồi sau đó điều khiển chúng theo ý mình. Yuko, Minami, Haruna, Acchan, Mariko, Jurina, Tomochin, Miichan, Sae, Sayaka được sự giúp đỡ của các vị lão gia nhanh chóng triệu tập linh vật mình và chúng nhanh chóng trở về hình dạng thật, những con linh vật to lớn và oai phong còn Yuki và Rena thì hai linh vật của mình là hai linh hồn nên khi về hình dạng thật thì chúng chỉ cao hơn Yuki và Rena một tí còn Mayu và Tomomi là nàng tiên nên kích thước chỉ lớn thực chỉ lớn hơn gấp đôi lúc thu nhỏ chỉ mà thôi. Các vị lão gia cũng triệu tập các linh vật của mình của Nhất gia là một con hoả long, của Nhị gia là hoả phụng, của Tam gia là hắc hổm, của Tứ gia là một con rùa phía đuôi là một con con rắn đang uốn lượn mà mọi người hay gọi chúng là Huyền vũ và trên người chúng có nhựng sọc màu đỏ, của Ngũ gia một linh hồn samurai mang bộ đồ đỏ chói, của Lục gia là một nàng tiên fairy với đôi cánh đỏ và cuối cùng của Thất gia là một con hoả báo.

Sau khi bảy vị lão gia triệu tập linh vật của mình thì ra hiệu cho cả nhóm làm theo mình Minami và Yuko nhảy lên người con Hắc long và Kim long sau đó thì bay lên Bạch long và bạch Kim long thì bay theo sau lúc đầu cả hai có vẻ chao đảo nhưng nhờ hướng dẫn của Nhất gia mà một lúc sau cả hai đã giữ được thăng bằng thế là Hắc long và Bạch kim long bắt đầu bay lượn thậm chí còn lộn vài vòng nữa không những thế bốn con rồng còn thay nhau tung hứng chủ mình lên rồi để cho Minami và Yuko trượt theo dài cơ thể. Còn Acchan và Haruna thì leo lên con phụng hoàng thế là nó bắt đầu bay lên bầu trời lượn qua lượn lại vài vòng làm cho cả hai rất thích thú. Mariko, Jurina, Sae, Sayaka, Miichan, Tomochin cũng leo lên lưng con linh thú của mình thế là nó bắt đầu phóng lên cao và chạy nhảy trên những đỉnh của cây cổ thụ. Yuki, Rena thì được hai linh hồn samurai và ninja cho ngồi lên lưng và bắt đầu bay lượn trên bầu trời (chú thích cho các có thể hiếu lý do tại sao samurai và ninja có thể bay được là do chúng là những linh hồn chiến binh có độ tuổi hằng trăm năm ^.^") còn Mayu, Tomomi thì được bốn nàng tiên fairy bay xung quanh rắc những kim tuyến lên người, cả hai từ từ rời khỏi mặt đất và bay theo những ngời còn lại.
Hơn một tiếng đồng hồ thì tất cả đã làm thuần thục thế là bảy vị lão gia chuyển sang bài thứ hai là điều khiển tốc độ và khả năng né tránh bằng cách cho cách linh vật di chuyển xuyên qua rừng cây, cả nhóm phải làm đi làm lại rất nhiều lần vì khi di chuyển trong rừng cây thì không va quẹt cũng vướng phải những cây chắn ngang trên đường đến khi rành hơn một chút thì cũng đã đến giờ ăn tối. Mọi người rất háo hức vì đây là lần đầu tiên kể từ ngày tham gia học viện mới có người dạy mình cách sử dụng pháp thuật nên cả bọn nhanh chóng ăn uống rồi chuẩn bị cho giờ luyện tập cuối cùng trong ngày. Trong giờ luyện pháp đầu tiên bảy vị lão gia làm phép hiện ra một khung cảnh khác gồm có một bụi tre trong đó những cây tre nằm cách nhau với khoảng cách rất điều sau đó là một dãy các viên đá bay rồi đến những trụ tròn nằm cách nhau và cuối cùng là những cái bẫy tự động.

- Trước hết phải để cho các ngài nắm rõ các động tác cơ bản nhất là di chuyển , chạy, nhảy và né tránh – Nhất gia giải thích.

Sau đó ông bắt đầu thực hiện như là làm mẫu để mọi người làm theo. Đầu tiên ông di chuyển qua lại giữa các cây tre theo hình zic zac với tốc độ chóng mặt rồi chạy lên những viên đá bay sau đó nhảy trên đỉnh của những thanh trụ và cuối cùng là đáp xuống trước những cái bẫy tự động, ông liên tục né tránh những cái bẫy đó và hoàn tất bằng việc di chuyển về vị trí mà nhóm đang đứng. Cả bọn nhìn ông với ánh mắt ngạc nhiên và ngưỡng mộ.

- Ông thực hiện việc đó bằng cách nào – Miichan trố mắt hỏi.

- Các ngài chỉ việc thả lỏng cơ thể, tập trung sức mạnh ở bên trong cơ thể mình rồi dùng trí tuệ điều khiển nó và việc quan trọng nhất là phải quan sát và khi các ngài đạt đến kỹ thuật như ta thì không cần phải tập trung sức mạnh hay gì gì nữa khi một sự việc nào đó xảy ra thì cơ thể sẽ đáp ứng được– Nhất gia vừa nói vừa diễn tả.

- Nhưng trời tối thế này thì làm gì thấy đường mà tập – Miichan nhìn xung quanh rồi hỏi.

- Lũ quái vật chỉ hoạt động về khuya nên vì thế việc luyện tập vào ban đêm là thích hợp nhất ngoài ra các ngài đã học cách kết nối với linh vật vì vậy các ngày cũng mang trong người một số khả năng của nó ví dụ như quan sát mọi vật vào buổi tối chẳng hạn – Nhất gia giải thích.

- Eh ~ - Miichan gật gù hiểu.

Thế là cả bọn bắt tay vào thực hành đến cho đến mười hai giờ khuya thì trở về nhà với những vết bầm trên người còn tay chân thì rã rời do phải liên tục di chuyển qua lại giữa những cây tre hoặc bị té trong lúc chạy nhảy trên những viên đá, trụ đá không thì bị những cái bẫy quất vào người do né không kịp.

- Các em đi tắm rửa rồi đi ngủ lấy sức đi – cô Sakua nhìn cả bọn mà không khỏi đau sót nói.

- Nhưng mình mẩy tụi em ê ẩm quá không đi nổi nữa – Mariko bóp tay nói.

- Chính vì thế cô mới nói các em đi tắm – nói rồi cô Sakura đưa ra mười bốn lọ thuốc.

- Là gì vậy cô – Yuki thắc mắc hỏi.

- Là thuốc trị thương ngoài ra còn có tác dụng giảm đau, chữa trị các vết bầm rất hữu ích cho những người đang luyện tập, Lục gia nhờ cô đưa cho các em đó mỗi lần một tắm chỉ được một giọt thôi , nhớ là sau khi pha nước xong mới cho vào nha – cô Sakura giải thích.

- Thế này thì có luyện tập bao nhiêu cũng không sao rồi – Yuki vui mừng nói.

Thế là tất cả mọi người đi lại lấy thuốc rồi đi về phòng của mình.

Sáng hôm sau, tất cả mọi người đã có mặt đầy đủ tại phòng khách rất đúng giờ không biết có phải thuốc của cô Sakura đưa có tác dụng an thần không mà tất cả cảm nhận là mình ngủ bốn tiếng mà cứ như tám tiếng vậy cho nên hiện tại tinh thần rất là sảng khoái, không đợi cần thầy Rjinku tới mọi người đã nhanh chóng xuống sân khởi động rồi chạy lên đỉnh núi Ancassta. Trong lúc chạy.

- Yuuchan, cậu làm gì vậy – Haruna thấy Yuko xẹt tới xẹt lui theo sau là Minami, Sae, Sayaka nên hỏi.

- Tranh thủ lúc chạy bộ tập thêm một ít đó mà – Yuko cười tươi trả lời.

- À – Haruna gật gù hiểu.

Thế là những người còn lại làm theo, sau khi chạy về thì tất cả tiếp tục lịch trình như hôm qua và mất đến hai tuần thì mới có thể đạt kết quả như bảy vị lão gia mong muốn. Sau đó la đến phần luyện tập kết hợp phòng thủ và tấn công cho linh thú còn buổi tập pháp thì học cách sử dụng các phép ánh sáng và sức mạnh thiên nhiên.

Hai tháng đã trôi qua, bây giờ nhóm ngươi thất tộc đã có thể sử dụng một các kỹ năng cơ bản một cách thuần phục. Hiện tại thì nhóm đang vào giai đoạn hai cho việc luyện tập đó là áp dụng phép ánh sáng và sức mạnh thiên nhiên kết hợp với linh thú, còn giờ luyện pháp thì học cách sử dụng vũ khí, ở giai đoạn này cách kết hợp cũng như sử dụng vũ khí của mỗi người khác nhau nên mỗi người sẽ học theo nhóm như lúc đầu ghi trong tờ giấy, ngoài ra Mayu và Tomomi còn theo Lục gia học cách trị thương nữa. Mọi chuyện diễn ra rất suôn sẻ và bây giờ sức mạnh của cả nhóm tăng lên rất qua mỗi ngày, những điều bảy vị lão gia dạy và căn dặn mọi người điều ghi nhớ và thực hiện rất tốt, tuy nhiên trong quá trình luyện tập thì vẫn xảy ra một vài sự cố nho nhỏ như ngày đầu tiên cầm cung khi mà Haruna đang gương cung lên thì thấy Yuko đang cười đùa với Mayu thế là quay sang bắn một phát xẹt qua mặt Yuko làm Yuko đứng hình thế là Yuko quay sang la hét om sòm còn Haruna chỉ cười trừ rồi nói là lỡ tay, hoặc chuyện Mariko và Jurina đang luyện đao trong rừng trúc thì gần đó Yuki và Rena đang chém hình zig zắc vào mấy cây trúc rồi dùng lực làm nó bay đi nhưng không ngờ mấy nó lại rơi xuống chổ Mariko và Jurina đang tập làm cả hai phải tìm đường né mưa trúc rơi xuống đầu mình, vvv…



----------



Trong khi đó tại thế giới hắc ám chúa tể hắc ám liên tiếp cho người chiêu dụ quái vật, ngoài ra còn xây dựng các thành trì quái vật ở một số nơi.

- Aki-T – chúa thể hắc ắm kêu cận thần của mình.

- Ngài có gì sai bảo – kẻ mặc áo choàng đen cuối người.

- Hãy cho một số quái vật tấn công và hù doạ con người – chúa tể hắc ám nhếch mép nói.

- Ý ngài là … - Aki-T hỏi.

- Đúng vậy, nỗi sợ của loài người là sức mạnh của chúng ta, ta muốn tăng cường sức mạnh của mình lên hãy cho Jaecus làm việc này đi, nhưng nói với hắn là không được giết bọn họ - chúa tể hắc ám nhếch mép nói.

- Rai hắn tác động đến ngài – Aki-T nghi ngờ hỏi.

- Không chẳng qua chưa đến lúc phải làm thế - chúa tể hắc ám mỉm cười nói.

- Dạ thần hiểu rồi – Aki-T cuối người lui đi.


------------



Trong vòng hai tháng thì giai đoạn hai kết thúc theo như kế hoạch và bây giờ là đến giai đoạn ba, ở giai đoạn này không còn giờ luyện linh thú và giờ luyện pháp nữa thay vào đó là việc thực hành. Bảy vị lão gia đã lập ra một trận pháp nơi đó có rất nhiều quái vật từ quái vật cấp mười đến quái vật cấp một buộc mọi người phải dùng các kỹ năng cũng như đầu óc phán đoán của mình để tiêu diệt chúng. Trận pháp được lập ra có mười tầng và phân theo cấp của từng quái vật ngoài ra từ cấp bốn đến cấp một nếu một trong số bọn họ giết phải con người ( tất nhiên là giả) thì phải quay về vạch xuất phát ban đầu là cấp mười do từ quái vật cấp bốn trở lên thì nó thường có hình dạng rất giống con người. Lúc đầu thì cứ đến cấp bốn là quay về điểm xuất phát, rồi đến cấp ba, cấp hai, cấp một cũng tương tự nhưng đến tuần cuối cùng của buổi luyện tập thì đã không còn nữa bảy vị lão gia rất hài lòng.

Hôm nay cũng như mọi ngày tất cả dậy sớm rồi chạy bộ lên đỉnh núi Ancassta hít thở không khí trong lành rồi chạy về thay đồ chuẩn để chuẩn bị luyện tập như mọi ngày. Cô Sakura từ ngoài cửa đi vào thấy mọi người rất ngạc nhiên liền hỏi.

- Sao các em dậy sớm vậy không ngủ thêm tí nữa.

- Ơ bình thường tụi em vẫn dậy sớm như thế này cơ mà – Rena ngạc nhiên hỏi.

- À – cô Sakura nhó nhớ lại điều gì vỗ tay vào trán rồi nói – cô quên nói các em là hôm nay là ngày cuối chúng ta ở làng Ancassta vì thế thầy viện trưởng cho các em nghỉ ngơi để chiều nay trở về đấy mà hihi.

- CÁI GÌ NGÀY CUỐI – Miichan la lên.

- CHIỀU NAY TRỞ VỀ - Jurina bổ sung thêm.

- Các em làm gì mà ngạc nhiên đến thế hết sáu tháng rồi thì chúng ta trở về chứ - cô Sakura xoa xoa hai lỗ tai mình.

- Eh~ sáu tháng trôi qua nhanh vậy sao – Minami xúc động nói.

- Các em thì nhanh rồi ngày nào cũng luyện tập từ sáng đến khuya lắc khuya lơ mới về thì làm gì biết ngày tháng còn cô thì một mình ở nhà chán chết – cô Sakura buồn bã nói.

- Còn có thầy Rjinku nữa mà – Mariko lém lỉnh nói.

- Eh~ không nói với các em nữa cô đi chuẩn bị bữa sáng đây – cô Sakura nghe Mariko nói đỏ mặt rồi bỏ đi.

- Ha ha, vậy hai người đó xảy ra chuyện gì rồi – Yuko khiều khiều Mariko nói.

- Chứ còn gì nữa – Mariko cười gian tà.

- Bây giờ chúng ta làm gì, ngày thường thì còn biết luyện tập chứ giờ ở không chán lắm – Miichan lên tiếng nói.

- Còn một buổi cuối hay chúng ta bay vòng vòng khắp vùng đất Ancassta này ngắm cảnh đi từ lúc đặt chân đến đây tới giờ tớ chưa tham quan được nơi này – Minami đề nghị.

- Ý hay đó nhóc, chị một phiếu ủng hộ - Yuko đưa tay tán thành.

- Bọn này nữa – những người còn lại giơ tay theo.

- Nhưng phải ăn sáng đã tớ đói bụng – Sayaka đưa tay lên nói.

- Ok, không thành vấn đề - Mariko vỗ vai Sayaka.

Thế là sau khi ăn sáng xong mọi người và những linh vật khác leo lên lưng con Kim long của Yuko rồi bay lượn khắp vùng đất Ancassta. Từ trên cao nhìn xuống vùng đất Ancassta thật rộng lớn và trải dài là là những thảm rừng xanh bát ngát, xa xa thì có vài con sông con suối uống quanh và từ đây cả bọn có thể nhìn thấy cây Giáng tiên đang đứng uy nghiêm như một người khổng lồ đang canh giữ khu rừng thiên vậy.

- ANCASSTA, TẠM BIỆT HẸN GẶP LẠI – Yuko đứng trên đầu Kim long hét lớn.

- TẠM BIỆT HẸN GẶP LẠI – những người còn lại cũng làm theo.

Sau khi gửi lời chào tạm biệt vùng đất linh thiên thì moi người quay trở về thu dọn hành lý sau đó thì vào làng để tham gia tiệc chia tay. Sau đó Nhất gia cho hoả long chở mọi người đến cây Giáng tiên.

- Bảy vị lão gia tạm biệt, hẹn ngày gặp lại – thầy viện trưởng cuối chào rồi leo lên một tán lá của cây Giáng tiên rồi đi lên.

- Bảy vị lão gia tạm biệt, hẹn ngày gặp lại – thầy Rjinku và cô Sakura đồng thanh nói rồi đi lên một tán lá khác.

- Nhất gia tụi con sẽ nhớ ngày nhiều lắm – Yuko nói, nước mắt thì rưng rưng bước tới ôm Nhất gia.

- Nhất gia cám ơn người đã dạy bảo cho tụi con – Minami ôm phía còn lại của Nhất gia.

- Uhm~ ta cũng sẽ nhớ hai đứa lắm – Nhất gia vỗ đầu Yuko và Minami nói.

- Nhất gia cảm ơn người – bốn chú rồng nhỏ cuối người xuống chào.

- Nhớ bảo vệ cô chủ đó – Nhất gia căn dặn bốn chú rồng.

Sau đó Minami, Yuko cũng bước tới ôm sáu vị lão gia còn lại rồi cùng bốn linh vật của mình leo lên một tán lá đi lên vừa đi vừa vẫy tay còn hành lý thì bay phía sau. Những người khác cũng làm theo bước tới ôm rồi nói lời chào với những người đã dạy bảo mình. Mọi người được đưa tới đường hầm ánh sáng rồi từng người một bước qua còn bảy vị lão gia sau khi thấy cả nhóm bước vào đường hầm thì mới leo lên người con hoả long bay về.

Mọi người đi theo đường hầm ánh sáng và cuối đường hầm hiện ra hình ảnh học viện AKB, thế nhưng mấy con linh vật của cả nhóm vẫn còn trong hình dáng thu nhỏ nhìn thấy vậy thầy viện trưởng mới nói.

- Các trò mau cất vũ khí của mình vào và còn những linh vật thì mau biến hình đi.

- Tại sao vậy – Miichan thắc mắc hỏi.

- Vì làm vậy sẽ tránh gây sự chú ý cho mọi người – thầy viện trưởng giải thích.

Thế là mọi người làm theo rồi bước qua cây cầu ánh sáng để vào học viện nhưng khi vừa bước vào thì học viện rất là ồn ào một phần là do rất lâu rồi mới thấy người thừa kế thất tộc xuất hiện nên chạy lại để xem và phần khác là trong lúc những người đó đang bàn tán thì kế bên họ là những túi hành lý.

- Vậy là kết thúc một năm học rồi à – thầy viện trưởng vuốt càm nói.

Nghe thầy viện trưởng nói cả bọn trố mắt nhìn nhau như muốn nói gì mà lẹ vậy.

- A, anh Aki-P anh đã về rồi, làm tôi lo không biết anh có về để tụi nhỏ còn kịp chuyến tàu không nữa – cô Yukari từ xa vui mừng đi lại nói rồi nhìn cả bọn – còn mấy đứa còn không mau ra ngoài đó kẻo trễ tàu bây giờ, hành lý còn lại của các con ta đã cho người xắp xếp đem ra ngoài hết rồi không thiếu thứ gì đâu, còn anh Aki-P chúng ta nói chuyện một lúc chứ.

Cả bọn ngơ ngác nhìn cô Yukari và thầy viện trưởng đi vào trong, còn cô Sakura cùng thầy Rjinku tiễn cả nhóm tới con tàu chở mọi người đang đứng trước cổng học viện.

- Tụi em sẽ nhớ cô lắm – Mayu nói rồi bước tới ôm cô Sakura và những người khác cũng tới ôm.

- Cô cũng vậy, nhưng cô trò ta sẽ gặp lại trong ba tháng nữa mà – cô Sakura mỉm cười nói.

Thế là tất cả buôn tay ra rồi bước lên tàu.

- Không ôm ta à – thầy Rjinku chỉ vào mình khi thấy tất cả leo lên.

- Tụi em không muốn chết – Miichan nháy mắt rồi đi vô.

Chuyến bay trở về một cách êm ả, tất nhiên là trừ khoang của nhóm thất tộc lúc nào cũng ồn ào cho đến khi những người trong đó xuống. Đầu tiên là Mariko và Jurina tiếp đến là Miichan và Tomochin sau đó là Sae và Sayaka rồi đến Yuko và Minami. Yuko có vẻ không muốn đi vì phải xa Haruna của cô nhưng cuối cùng cũng phải xuống và vẫy tay chào tạm biệt Acchan, Haruna, Mayu, Tomomi, Rena và Yuki.

- Yuko, Minami.

Yuko và Minami vẫy tay chào mọi người thì nghe tiếng ai quen thuộc mà rất lâu rồi cả hai không nghe lập tức quay lại.

- Bà, dì/mẹ - Yuko và Minami đồng thanh la lên rồi chạy lại.

- Con nhớ bà quá – Yuko ôm bà nói còn bà Yuko chỉ nhẹ nhàng vuốt đầu Yuko.

- Mẹ, mẹ khoẻ không, con nhớ mẹ quá – Minami nũng nịu nói.

- Mẹ khoẻ, mẹ khoẻ coi con mẹ kìa – mẹ Minami nâng mặt Minami lên - ốm đi nhiều quá phải tẩm bổ mới được.

- Bà ơi con và Minami có nhiều chuyện muốn kể cho bà nghe lắm – Yuko buôn bà mình ra rồi nói.

- Được rồi, được rồi lên xe đi rồi về nhà kể cho bà nghe nha – bà Yuko ôn tồn đáp.

- Dạ - Yuko và Minami đồng thanh.

Thế là Minami và Yuko theo bà và dì lên chiếc xe đang đậu gần đó để trở về nhà.

Thứ Bảy, 29 tháng 12, 2012

[Theater Rivals] Rivalry between the WMidget chap2

  
[Theater Rivals] Rivalry between the WMidget

Tác giả: karupin12
Tình trạng : on going
Với sự giúp đỡ của : google-sama + chém gió  
 Translator : torin
 
 
Chapter 2: Love at first sight?




Trong khi nhìn vào nhà hát của trường đại học, tiếng chuông đột nhiên vang lên cho thấy rằng môn học tiếp theo của chúng tôi sẽ bắt đầu trong năm phút. Chúng tôi ngay lập tức chạy xuống cầu thang về phía gian hàng bán vé cho vở kịch. Khi chúng tôi đến đó, dãy học sinh đứng xếp hàng mua vé rất dài, nhưng chúng tôi phải cảm ơn sự nổi tiếng của Kojiharu khi một fanboys cô là một trong những người bán vé vì vậy chúng tôi đã nhanh chóng có vé. Khi tiếng chuông thứ hai vang lên, một lần nữa chúng tôi chạy lên lầu vào phòng tiếp theo của chúng tôi. Hình như chúng tôi gần như kiệt sức chỉ để vắng mặt môn đó đó? Vâng .......... Tôi đoán là vậy. Khi chúng tôi đến phòng của mình, chúng tôi đã không ngần ngại cho giáo sư nhàm chán của mình thấy vé xem vở kịch rồi sau đó nhanh chóng bỏ đi trước khi khi cô có thể nói điều gì đó.




 
Hiện tại, chúng tôi đã đến nhà hát nhưng lần này chúng tôi không chạy, cảm ơn chúa. Tôi nhìn chằm chằm vào vé mà chúng tôi mua vì tôi thấy nó thật ....... lạ. Tựa của vở kịch? Bác Serpy? Cái quái gì vậy? 


"Cậu có biết vở kịch này kể về gì không?" Kuu hỏi trong khi cũng nhìn chằm chằm vào vé.

 "Tớ cũng không biết ....." Mariko nói, và phản ứng tương tự như Kuu. 

"Hey Nyan-nyan! Cậu có biết câu chuyện của vở kịch này? "Tôi hỏi.

"Tớ nghĩ rằng đó là về Bác Serpy .....", cô ngây thơ trả lời. 

"Yeah, câu trả lời của cậu thực sự giúp bọn này" Tôi đoán chúng tôi chỉ cần phải xem đó chơi để biết nó nói về gì. Chúng tôi không thể nhận được bất kỳ câu trả lời thích hợp với cô gái xinh đẹp mà ngu ngốc này.Bên trong nhà hát,


         
Atsuko và bạn bè của cô ngồi xuống một phần trung tâm, thuộc dãy thứ hai của nhà hát. Trên thực tế, họ không muốn ngồi ở đó, nhưng vì đó là quà của fanboys Kojiharu, họ muốn nữ hoàng của họ và bạn bè của cô ngồi ở đó. Trên sân khấu là hoàn toàn một mớ hỗn độn, nó trông giống như toàn bộ câu chuyện sẽ chỉ xảy ra trên đường phố. Hiện có rất nhiều mảnh giấy, lon, và tất cả mọi thứ mà bạn có thể nhìn thấy ở khu ổ chuột. Nhìn thấy những điều đó, nó làm cho Atsuko và tâm trí của người khác dễ bị gây nhầm lẫn.



         
Các ánh đèn chiếu vào người cầm loa và nói rằng vở kịch sẽ bắt đầu. Atsuko chỉ uể oải nhìn chằm chằm vào sân khấu trong khi cằm của cô một lần 
nữ nghỉ ngơi vào lòng bàn tay phải của cô và cô đã bị sốc khi một người đàn ông bất ngờ xuất hiện trên sân khấu. Anh ta mặc một chiếc áo sờn rách và cơ thể của mình thật cáu bẩn. Anh ta trông giống như một người đàn ông đường phố bị điên và ông vẫn không ngừng la hét trong khi đang ôm một con búp bê rách rưới. Sau đó, đột nhiên một đoàn người đang chạy điên cuồng theo sau anh ta trong khi la héttên một người."Bác Serpy!"



       


  Bây giờ tất cả trong số họ đã hiều nội dung vở kịch muốn nói về chuyện gì. Atsuko nhắm mắt lại để có một giấc ngủ ngắn, nhưng nam diễn viên chính quá ồn ào, cô không thể nào ngủ được. Cô không có sự lựa chọn và phải xem cảnh những người đàn ông trên đàn đường phố. Gần hai mươi phút đã trôi qua, vở kịch dường như đang ở đỉnh cao khi diễn viên chính là một kẻ lang thang đang đứng tại một tòa án tư pháp bởi vì những người khác đã cáo buộc ông ăn cắp thức ăn và đồ chơi. Có một chiếc hộp với một khóa ở giữa và nó được cho là tài sản của Bác Serpy. Người diễn viên này không muốn để cho mọi người mở nó ra và họ không có sự lựa chọn, họ cần phải mở nó ra. Nhửng người khác hoá trang thành những người dân để đến mở nó ra, một người đàn ông nhìn giống với một chú sóc đang ngồi trên một chiếc ván trượt trong bộ dạng của một người khuyết tật đến và cố gắng mở nó ra bằng tay trần. Sau một vài phút, người đàn ông nhìn giống chú sóc không thể mở ra. Có một người khác bước vào, anh ta làm Atsuko chú ý và Haruna, Mariko, Rena và Yukirin cũng vậy và chỉ vào anh ta. Atsuko và bạn bè của cô thấy anh ta dù anh ấy đang đi khập khiễng,  nhưng anh ấy trông rất dễ thương. Tất cả sự chú ý của họ vẫn nhìn vào anh ta khi anh ta đang ngồi trên mặt đất và cố gắng để mở hộp với một miếng kim loại mà anh ta mua. 

'Chết tiệt. Đừng nói là chỉ có mình nghĩ rằng anh dễ thương? 'Atsuko nghĩ. 

"Ne! Ne! Ne! Cậu nghĩ gì về anh chàng đó? Một trong những người đang cố gắng để mở hộp "Yukirin hào hứng nói sau đó nhìn thẳng vào mắt bạn bè của cô. 

"Yaaa ~! Tớ biết rằng nụ cười trên khuôn mặt của cậu! Tớ biết chúng tớ đang  có cùng một suy nghĩ ! "Rena thêm. 

"Anh ấy thật dễ thương phải không? Ý tớ là anh ta không dễ thương cho lắm cũng không đẹp trai nhưng có một cái gì đó rất lý thú về anh ta! Tớ không biết nó là gì! "Haruna nói với một nụ cười trên khuôn mặt của cô.
 "Tớ thích anh ấy", Atsuko nói rõ ràng trong khi mắt cô đang dán trên người đó.


         
Tất cả trong số họ nhìn Atsuko với một nụ cười, nhưng người phụ nữ dường như không bị phân tâm vào những gì họ làm và khi họ nhìn lại thì người đàn ông vẫn cố gắng hết sức để mở hộp. Sau đó, đột nhiên ..............."Kyaaaaaaaaa ~!!" Năm cô gái hét lên trong khi Gachapin người duy nhất trong họ đang bận rộn xin lỗi khán giả khác cho sự lộn xộn này.


 "Chết tiệt! Anh ấy thật dễ thương đó! Anh ấy dễ thương khi chiếc hộp bất ngờ mở ra! Khi ổ khóa đột nhiên văng đi từ bàn tay của mình! Đôi mắt và biểu hiện quanh đôi môi của anh là hoàn toàn giết chết tớ! "Atsuko nói mà không suy nghĩ.  

Nếu bạn nhìn vào mắt cô ấy ngay bây giờ, nó từ từ hình thành thành một hình trái tim. Bốn cô gái còn lại bị sốc về hành vi đột ngột của người bạn của họ khi họ nhìn cô với một biểu hiện '?'.

         
Sau một vài cảnh, vở kịch cuối cùng đã kết thúc nhưng trước khi màn cửa sẽ đóng cửa, loa giới thiệu các diễn viên. Nó bắt đầu từ diễn viên chính đến vai trò nhỏ. Mặc dù họ chỉ có một vài thành viên, Atsuko có cảm giác sẽ đợi đến khi nào cô biết được anh chàng được gọi là chàng trai dễ thương.


"Oshima Yuko trong vai người mở chiếc hộp và kẻ ăn mày" MC giới thiệu người đàn ông giống với chú sóc mà họ thấy trước đó. Khi anh ta đi đến bên cạnh các diễn viên khác, Atsuko của cảm giác trở nên hưng phấn hơn khi cô có thể cảm thấy rằng anh chàng dễ thương sẽ là người tiếp theo."Takahashi Kai trong vai người mở chiếc hộp và cũng là kẻ ăn mày " Cuối cùng người đàn ông mà Atsuko đang chờ xuất hiện. Tên mà Atsuko đang chờ đợi nhất cuối cùng được gọi bằng loa. Atsuko không thể giải thích cảm xúc của cô. Cô không thể giải thích lý do tại sao trái tim cô đập mạnh khó khăn như vậy và nó có thể nổ ra bất cứ lúc nào.


         
Cho đến khi màn cửa cuối cùng đóng và tất cả các khán giả đã ra bên ngoài, Atsuko vẫn ở trạng thái 'nụ cười của những người đang yêu ' . Vở kịch kết thúccùng lúc với môn học cuối cùng của họ, do đó bây giờ họ đang đi hướng về nhà. Trong khi họ đang đi bộ, Atsuko tiếp tục nói chuyện và nói chuyện và nói về người tên là Takahashi Kai. 


"Mọi người có thấy biểu hiện của anh ta? Thật là dễ thương! Tôi thích biểu hiện bị sốc của anh ta. Đôi mắt của anh. Nụ cười của anh ...... ....... Hmmmm ....... Đôi mắt của anh ấy! ".

"Acchan, cậu đã nói điều đó lần thứ n. Tai của chúng tớ đã mệt mỏi khi nghe những lời đó. Chúng tớ không bao giờ nghĩ rằng cậu đang trong trạng thái tồi tệ nhất khi bạn đang yêu ", Mariko thở dài.

 "Tớ? Yêu? Không phải vậy, tớ chỉ..."Atsuko từ chối, nhưng khuôn mặt đỏ lên của cô không thể giấu được những gì cô ấy thực sự cảm thấy.

"Được rồi. Bất cứ điều gì cậu nói ..... "Mariko đảo mắt. 

"Anou mọi người ..... Tớ đi hướng này. Tớ sẽ đi trước. Gặp mọi người vào ngày mai " Rena dừng lại sau đó nở một nụ cười xin lỗi. 

"Hướng đó? Thế nhưng hướng này mới về nhà cậu mà " Kuu chỉ vào hường khác của con đường.
 
"Hmm .. Anou ...... tớ cần phải mua một cái gì đó .... hehe ... Oh các cậu không cần phải đi với tớ, tôi biết đường mà. Ja ~ "Rena nói một cách nhanh chóng sau đó biến mất mà không nhìn bất cứ phản ứng nào từ bạn bè của cô. 

"Hành động của cô ấy mấy ngày nay thực sự rất nghi ngờ. Các cậu có nhận thấy "Atsuko cho biết, cô dường như đã trở lại bình thường. 

"Tớ cũng nhận thấy rằng ..... Oh tớ quên mất, tớ cũng cần phải đi theo hướng đó đó. Tớ ... tớ ... tớ sẽ gặp mẹ tớ ở đó. Ja ~! Hẹn gặp mọi người vào ngày mai " Yukirin trả lời nhưng sau đó, cô vẫy tay và để lại họ.

"Tớ cũng cảm nhận được nó ..... hai người đó đang che giấu chúng ta một điều gì đó " Kuu nói trong khi nhìn vào hướng mà Yukirin biến mất.

"Chúng ta sẽ sớm biết về nó, chúng ta có thể ...... về nhà ngay bây giờ? Tớ sẽ làm cho một số nghiên cứu về  Kai Takahashi " Atsuko vui vẻ bỏ qua chuyện của Yuki và Rena mặc dù cô vẫn thắc mắc về hành động của cả hai. 

"Hai" Mariko và Kuu chỉ thở dài vì hành động của bạn bè họ trong khi Haruna đang nhìn cô với một biểu hiện nghiêm trọng.






 



Trong khi đó, tại hậu trường nhà hát.


"Ne Kai ...Cậu có nhìn thấy người phụ nữ lúc nãy không?" chú sóc hỏi khi đang xắp xếp đồ đạc của mình. 
"Người phụ nữ nào?" Người đàn ông tên là Kai hỏi anh không quan tâm nhiều về câu hỏi của bạn mình vì anh ta biết rằng bạn mình rất thích phụ nữ. 

"Người phụ nữ ở hàng thứ hai. Tớ nghĩ rằng cô ấy thích cậu. Cô ấy luôn nhìn cậu ".

"Có thể lúc đó có một cái gì đó trên khuôn mặt của tớ, đó là lý do tại sao cô ấy nhìn tớ. Cậu đang làm thổi tung các vấn đề lên đấy Yuko " Kai nói khi mang túi xách của mình và rời khỏi nhà hát.

"Này Kai! Chờ tớ với! Cậu không thích cô ấy? Cô ấy thật dễ thương ... "Yuko chạy theo người bạn của mình. 

"Dễ thương? Mỗi cô gái dễ điều thương trong mắt của cậu. Y như một playboy ....... Nếu cậu thích cô ấy thì hãy tìm cô ấy ".

"Tôi không phải một kẻ ăn chơi! Nó không phải là lỗi của tớ khi mà các cô gái bị tớ hấp dẫn! ... Giống như cô ấy? Không, tớ không thích cô ấy. Những gì tôi muốn là người bên cạnh cô ấy lúc đó. Cô ấy thật đẹp và có một cơ thể hoàn mỹ, hehe "Yuko cười khúc khích như một kẻ hư hỏng.

Nghe điều đó từ người bạn của mình, Kai vẫn tiếp tục đi lại dừng lại và nhìn người bạn của mình.

""Cái gì?? Tớ đã nói sai điều gì à? Tớ biết cậu cũng nhận thấy nó bởi vì cậu cũng đang là một kẻ hư hỏng như tớ "Yuko mỉm cười. 

"Không, tớ không có" Kai tiếp tục bước đi, để lại người bạn của mình đằng sau trước khi anh ta có thể nói thêm bất cứ điều gì.

'Tớ không quan tâm về người phụ nữ đầu tiên mà cậu nói. Cậu có thể làm bất cứ điều gì về cô gái đó. Cậu có thể làm bất cứ điều gì cậu muốn trên những người phụ nữ mà cậu thích nhưng đừng bao giờ cố gắng chạm vào hoặc làm một cái gì đó với Kojima-san. Tớ sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu. Tớ sẽ quên rằng cậu là từng bạn của tớ '.




         
Khi mặt trăng xuất hiện trong đêm tối và lạnh, Atsuko nhanh chóng ăn tối bữa tối của mình sau đó ngay lập tức đi vào phòng, bật máy tính xách tay của mình và sẵn sàng mình nghiên cứu về Takahashi Kai. Cô mở một tài khoản ở facebook của cô giống như twitter của mình, nhưng như thời gian trôi qua, cô vẫn không thể tìm thấy người mà cô muốn tìm. Cô thở dài một lần nữa trong khi lười biếng di chuyển con chuột. Các kết quả tìm kiếm quá nhiều khi cô tìm kiếm về người đàn ông. 'Những người này là ai?'. Khi đôi mắt của cô sắp đóng cửa, một âm thanh ping lớn đánh thức cô ấy, cô ấy vừa nhận được một tin nhắn từ Kuu.


To : Atsuko- Này, cậu tìm thấy một cái gì đó về anh ta chưa?
To: Kuu- Vẫn chưa! Tớ không thể tìm thấy tài khoản thật của anh ta! Có rất nhiều của Takahashi Kai ở đây!
To: Atsuko-Attachment.rar
To: Kuu-Cái gì vậy? Rar đó có chứa gì? Tôi không có thời gian để tải nó khi mà nó chứa toàn những thứ vô nghĩa.
To: Atsuko-Nó có chứa sự sống và hy vọng ......
To: Kuu-Nghĩa là nó rất quan trọng phải khôg? Nó nói về cái gì?
To: Atsuko-Hahaha! Tất cả các thông tin về Takahashi Kai: p
To: Kuu-Hontou? Được rồi tôi sẽ tải về nó ngay bây giờ. Arigatou.

Khi cuộc trò chuyện của họ kết thúc, Atsuko hào hứng tải về các tập tin đính kèm mà không nhận thấy rằng nó không chỉ gửi cho cô ấy mà còn cho người khác.
To: Kuu-Cái gì đó?
To: Kojiharu-Thông tin về Takahashi Kai ...
To: KuuTớ sẽ làm gì với nó? Tại sao cậu gửi nó cho tớ?
To: Kojiharu-Thôi nào bạn của tôi. Tớ biết cậu .... Tớ biết bạn thích anh ta. Không giống như là thích ....... Có điều gì đó về nó.
To: Kuu-Nhưng .....* Kojiharu gõ .... *



To: Kojiharu

-Tôi cần phải đi bây giờ. Bye! Thưởng thức các tập tin: p

"Làm sao cậu ấy biết về nó? Tôi có nên làm điếu này không? Nhưng .......... Làm thế mà Atsuko " Haruna nghĩ trong khi nhìn vào con trỏ chuột đang ở tập tin .

Thứ Sáu, 28 tháng 12, 2012

[Theater Rivals] Rivalry between the WMidget chap1

  
[Theater Rivals] Rivalry between the WMidget
Tác giả: karupin12
Tình trạng : on going
Với sự giúp đỡ của : google-sama + chém gió  
 Translator : torin

 

Chapter 1: Lazy Time




Ngày hôm nay, khi tôi nhìn lên bầu trời thì mặt trời đang chiếu sáng rực rỡ. Các đám mây đang tạo thành hình những quả tim, thỏ, và thậm chí là Ruvu con mèo hiện nay của tôi. Khi tôi nhìn sân trường đại học, một số học sinh đang đi bộ, có lẽ họ đang hướng đến lớp học tiếp theo của họ trong khi những người khác chỉ trò chuyện xung quanh. Tôi đang ngồi trên ghế của tôi được đặt cạnh cửa sổ đó là lý do tại sao tôi có thể cảm thấy rằng tôi có thể nhìn thấy tất cả mọi thứ, giống như tôi đang trên đỉnh của thế giới. Vâng thực sự, lớp của chúng tôi nằm ở tầng trên cùng của tòa nhà trường đại học.Hôm nay, tôi cảm thấy rất lười biếng và tôi đang để đầu của tôi dựa vào lòng bàn tay của tôi rồi sau đó thở dài. Ugh, tôi cảm thấy buồn ngủ nhưng tôi không muốn ngủ. Tôi cảm thấy muốn trò chuyện với bạn bè của tôi nhưng tôi lại quá lười biếng để nói chuyện với họ. Thay vì tụ tập nói chuyện với họ do hôm nay giáo sư của chúng tôi vắng mặt thì tôi đang làm điều ngược lại. "Ugh ~" Tôi thở dài và nhìn chằm chằm một lần nữa bên ngoài. Tôi tự hỏi nếu có bất cứ điều gì mới xảy ra ngày hôm nay.

"Acchaaaaaaaaaaaaaaaaaaan ~!" Thậm chí nếu tôi không tìm kiếm ai đang gọi mình vì tôi biết rằng đó là cô bạn gái Gachapin, người đang gọi tôi.


"Cậu đang nhìn lại bên ngoài .... Để tìm anh chàng đẹp trai một lần nữa? Tớ đã nói với cậu, chỉ cần nhìn vào tớ và cậu sẽ biết đẹp trai thật sự là như thế nào ". Tôi quay lại nhìn cậu và trao cho cậu một nụ cười nhẹ, nhưng trước khi tôi có thể phản ứng với những gì anh ta nói, một phụ nữ cao lớn với một mái tóc bob hiện đang chạy về phía chúng tôi.


"Cậu đang làm hỏng khoảnh khắc emo ( không biết dịch thế nào nữa T.T) của cậu ấy một lần nữa, Kuu Gachapin! Và những gì tôi vừa nghe nói? Đẹp trai à? cậu? Hahaha! Thôi nào, đừng làm cho chúng tôi cười chứ, Gay! "


"Mou ~! Tôi không phải là gay Mari-raffe! Nó không phải là lỗi của tôi nếu tôi nhìn giống một người đàn ông đẹp trai "Gachapin! Bĩu môi.


"Bạn không phải là một người đàn ông, bạn là một PHỤ NỮ! Hahaha! "


" Đang Troll nữa hả? Hãy để tôi chứng minh cho bạn rằng tôi là một người đàn ông! Đến đây Mari-raffe! "


         
Được rồi, có họ lại thế nữa, chơi, nói đùa và lại xúc phạm nhau. Họ luôn luôn làm điều đó nhưng ngay cả khi họ đang đối xử với nhau nghĩa là chúng ta có thể thấy rằng có một cái gì đó đằng sau những trò trêu chọc, xúc phạm và đôi khi đánh nhau.
Tất nhiên chúng ta có thể thấy từ "tình yêu" giữa họ, mặc dù chúng tôi đã hỏi họ về điều đó nhưng họ chỉ phủ nhận nó. Ơ! Tại sao họ cần phải phủ nhận nó ngay cả khi nó đã quá rõ ràng? CẢ hai rất may mắnđể có được một tình yêu cuộc trong sống. Được rồi, dừng chủ đề  "tình yêu",  nó chỉ làm cho tôi cảm thấy cay đắng.

         
Khi tôi quay trở lại việc đây của mình, nhìn ngây người ra bên ngoài, có cái gì đó thu hút sự chú ý của tôi, lối vào nhà hát của trường đại học. Tôi tự hỏi tại sao có rất nhiều người tới đó. Có thể có một buổi chiếu phim? Hội nghị? Hoặc một cuộc họp? Sao cũng được! điều chết tiệc gì khiến tôi quan tâm đến chúng. Khi đôi mắt tôi sắp đóng cửa, một lần nữa, một ai đó ngắt lời tôi. Cái quái gì đang xảy ra với những người này?

"Acchaaaaaaaaaaaaaaaaaan ~!"


         
Tôi quay lại một lần nữa và tìm thấy người bạn khác của tôi, Yukirin với Rena một người thầm lặng nhưng rất vui vẻ đang làm biểu hiện Aaiiin ~ 'khi cô ấy ở trong chế độ điên. Rena thực sự là một sinh viên chăm chỉ, cô luôn luôn đứng đầu và luôn luôn vào danh sách của hiệu trưởng, tất nhiên, cô ấy là một phần của AKSchoolars nơi mà tất cả những người thông minh theo học. Mặc là một người thông minh nhưng cô ấy làm một cái gì đó rất nghi ngờ những ngày này. Khi lớp học kết húc cô ấy luôn luôn về trước và bỏ chúng tôi ở lại thật không giống với cô ấy. Thông thường, trước đây, cô ấy vẫn cùng với chúng tôi về nhưng mọi thứ thay đổi. Vâng, chúng tôi sẽ tìm hiểu về nó. Yukirin là gần như giống với Rena. Đừng bao giờ dám để cho họ điên hay bằng cách khác, bạn sẽ thấy bộ mặt đen tối và người có tánh bạo lực của họ. Tôi nhớ lần cuối cùng rằng cả hai người trong số họ đang trong trạng thái đó, Oooooh ~ kowai ~. Tôi thậm chí không thể tưởng tượng rằng những cô gái tốt lại có thể như thế. Có lẽ hai là thực sự có bạn bè tốt nhất, giống như Rena, Yukirin dường như che giấu
chúng tôi về điều gì đó . Cô cũng bỏ chúng tôi khi lớp học kết thúc. Điều gì đang xảy ra với hai? Có lẽ họ đang ................. hẹn hò? Oh những gì tôi suy nghĩ? Chuyện đó không thể nào!

"Cậu đang làm gì? Tìm kiếm anh chàng đẹp trai một lần nữa?" Yukirin hỏi. Chuyện gì đang xảy ra? Tại sao tất cả mọi người nghĩ rằng tôi đang tìm một anh chàng đẹp trai?


"Tớ tự hỏi tại sao giáo sư của chúng ta vắng mặt ngày hôm nay. Bằng cách này thì lịch sử là một môn học thật nhàm chán? Tôi chắc chắn giáo sư
hiện tại ..." Rena thêm.

"Arg Tớ quên mất giáo sư, tớ không muốn bàn về về chủ đề đó nữa"


         
Sau khi tôi thở dài, cửa phòng đột nhiên mở ra như tất cả các chàng trai xếp hàng và làm một con đường với hình trái tim trên đôi mắt của họ. Tất nhiên, tất cả chúng ta điều biết, tôi và Rena với Yukirin nhìn nhau. Bây giờ cô ấy đang đi vào và có hơi nhút nhát trong khi đưa ra một nụ cười vụng về phía fanboys của cô. Kojima Haruna là một trong những người bạn của tôi và cô ấy nổi tiếng trong trường đại học của chúng tôi (tôi đoán trong toàn bộ các trường đại học cũng vậy?). Cô ấy thực sự xinh đẹp và cô ấy có thể làm cho mọi người đàn ông rơi vào tình yêu với cô ấy. Mặc dù nổi tiếng, trên thực tế, cô ấy không thích nó khi cô chỉ muốn là một người đơn giản và sinh viên .............. giống như tôi. Yeah,  trước đây cô ấy đã nói điều đó. Vâng, tôi không thích nó một chút bởi vì tôi không muốn cô ấy giống như đang gây phiền nhiễu tôi.
Giống như chó với mèo, Mariko và Kuu cùng một lúc đi đến Kojiharu và chổ của tôi. Điều này thật là hoàn hảo, tôi muốn cô đơn nữa.


"Hey! Acchan, tớ đã nghe nói rằng bạn không muốn tham dự vào học môn Lịch sử của chúng ta. Tớ có một ý tưởng." Kojiharu cười.


"Thật không. Đó thật lạ khi bạn nói có một ý tưởng. Haha!" Kuu đã chen vào. Bằng cách nào đó, tôi cũng muốn cười vào những gì Kuu nói vì phụ nữ xinh đẹp và nổi tiếng này đôi khi là một kẻ ngu ngốc.


"Tớ không nói chuyện với cậu Gaychapin ...... Vì vậy, cậu muốn được ở lại trong lớp học lịch sử của chúng ta với một lý do chính đáng!"


"Tất nhiên! Nó hơi hấp dẫn đó Nyan! Hãy cho chúng ta hãy đi ngay bây giờ!" Tôi nói trong khi những người khác chỉ gật đầu hào hứng đồng ý.


"Đi xem nhà hát. Đó sẽ là cái cớ của chúng tôi. Tôi phát hiện ra rằng câu lạc bộ nhà hát có một vở kịch ngay bây giờ và họ đang bán vé với giá rẻ. Tôi đã nghe một số học sinh nói rằng vở kịch tiếp theo sẽ giống với lớp học lịch sử của chúng tôi và tất cả các sinh viên, những người sẽ xem đó sẽ được phép vắng mặt tại lớp khi mà họ đưa  vé cho các giáo sư của họ xem. Vì vậy? Đây là lần đầu tiên chúng tôi có thể xem một vở kịch từ câu lạc bộ "

Sau khi Kojiharu giải thích tất cả của nó, chúng tôi chỉ nhìn cô ấy trong khi đưa ra một cái nhìn hoài nghi như là chúng tôi không tin vào những lời cô ấy nói.


"Mou ~ Đừng nhìn tớ như thế!" Kojiharu bĩu môi.


"Bạn có bị bệnh không Nyaro?" Mariko hỏi giả vờ lo lắng trong khi kiểm tra nhiệt độ của mình.


"Mou ~ Tớ không bị bệnh! Vì vậy, các cậu có đi với tớ hay không?"


"Ikou ~ Mặc dù tôi nghĩ rằng nó hơi nhàm chán , tôi vẫn sẽ chọn nó hơn là tham dự một lớp học lịch sử nhàm chán!"


"Tss ~ bạn sẽ chỉ muốn tìm một anh chàng đẹp trai và dễ thương thì có!"


         
Được rồi, nó gây phiền nhiễu nhiều hơn khi mà tất cả họ cứ nói đoạn điệp khúc. Tại sao họ đang suy nghĩ như thế về tôi? Bây giờ tôi thật sự không quan tâm về con trai. Mặc dù họ đang như thế và có một số biểu hiện bất thường, tôi vẫn coi họ như những người bạn của tôi kể từ khi chúng tôi là bạn cùng lớp và kể từ khi lần đầu tiên tôi đến Đại học Akiba này. Bây giờ chúng tôi đang là những sinh viên năm hai
của trường đại học thuộc Trường Đại học Nghiên cứu máy tính, thuộc khóa học Công nghệ thông tin. Và tôi Atsuko Maeda hy vọng sẽ có một cái gì đó mới xảy ra ngày hôm nay.

「Theater Rivals」- Rivalry between the WMidget

「Theater Rivals」- Rivalry between the WMidget


trailer


[Fic] Cuộc chiến của ánh sáng và bóng tối chap 8.5

[Fic] Cuộc chiến của ánh sáng và bóng tối
Tác giả: Torin

Rating: [T] là được rồi nhỉ

Tình trạng: On-going

Pairing: Kojiyuu, BCCC, Mayuki,....
Lúc này Minami và Yuko đã từ từ mở mắt của mình ra và cả hai đang đứng ở giữa cánh đồng rộng lớn. Cả hai người điều thấy nó rất giống với cánh đồng mà lúc cả hai chiến đấu với con T-rex hiện ra. Yuko bị một tiếng la của một cô bé thu hút.

- Yuuchan à, đợi tới với tớ theo không kịp.

Đó là giọng của một cô bé tóc dài đang chạy phía sau cô bé nhỏ con hơn kêu cô bé đó đợi.
- Nyan Nyan à, cậu chạy chậm quá, nếu cậu bắt được tớ thì tớ sẽ cho cậu vật này.
Cô bé nhỏ hơn vừa chạy vừa vẫy vẫy tay quay đầu lại nói.

‘Hình ảnh này sao giống như hôm bữa vậy mà khoan Yuuchan rồi còn Nyan Nyan nữa là sao’ Yuko đứng với những suy nghĩ trong đầu. Hai đứa bé tiếp tục chạy về hướng Yuko nhưng lần này Yuko có thể dễ dàng nhận ra khuôn mặt của hai đứa bé.

- Ê đó là mình lúc nhỏ mà, chả lẽ đây là quá khứ đã mất của mình sao – Yuko la lên khi thấy cô bé nhỏ con hơn chạy qua mình.

Đúng vậy ánh sáng của ngôi đền đã đưa tất cả mọi người trở về quá khứ trở về những khoảnh khắc mà không ai trong số họ muốn nhìn thấy nó trong đời mình.

‘ầm’ , ‘iati’

Yuko lúc nhỏ đang chạy ( Yuko ) đang chạy thì vấp té, thế là cô bé tóc dài hơn vội vả chạy đến.

- Yuuchan cậu có sao không – cô bé tóc dài vội chạy lại.

‘ Sao giống Nyan Nyan thế nhỉ, không lẽ là Nyan Nyan thật sao, vậy là trước đây mình và Nyan Nyan có quen biết nhưng tại sao cậu ấy lại không nói với mình tại sao bà và dì không nói chuyện này, chuyện này rốt cuộc là sao’ Yuko đứng với những suy nghĩ của mình nhưng bị giọng nói của hai cô bé kéo về hiện tại.

- Yay, bắt được cậu rồi – Haruna ôm cô bạn mình.

- Cậu ăn gian – Yuko hơn la lên lộ ra hai núm đồng tiền dễ thương.

- Cậu chỉ nói tớ bắt được cậu thôi mà – Haruna nói lại.

‘chụt’

- Đền cho cậu đó, hết đau chưa – Haruna hôn cô bạn bé nhỏ của mình.

- Eh ~ tớ..tớ – Yuko nói lắp bắp rồi lấy từ trong túi áo một vật gì đó đưa cho cô bạn của mình – cho cậu đó.

- Gì vậy – Haruna hỏi.

- Là sợi dây chuyền của tớ làm bằng pháp thuật tặng cho cậu đó, có sợi dây chuyền này giống như là tớ ở bên cậu, còn nữa tớ cũng có một sợi nè mà mặt dây chuyền của tớ lớn hơn của cậu – Yuko nhỏ luyên thuyên nói rồi lấy một sợi dây khác trong áo mình ra rồi sau đó lấy mặt dây chuyền của Haruna nhỏ gắn vào phía bên trong mặt dây chuyền của mình rồi Yuko nhỏ hơn tự hào nói – như vậy nè, như vậy có nghĩa là lúc nào tớ cũng bảo vệ cậu đó.

- Yuuchan – Haruna ôm cô bạn nhỏ bé của mình.

- Nyan Nyan sau này cậu sẽ là vợ của Oshima Yuko này, tớ sẽ bảo vệ cậu suốt đời – Yuko đẩy Haruna ra rồi nhìn vào mắt cô bạn mình hùng dũng nói.

- Yuuchan, cậu không được thất hứa đâu đó – Haruna nũng nịu nói.

- Uhm – Yuko mỉm cười.

Yuko nhìn thấy mà không khỏi phát cười về mình lúc nhỏ, nhưng sợi dây chuyền đúng rồi sợ dây chuyền đó kể từ sau tai nạn cô đã bỏ vào hộp và không bao giờ đụng đến nó nữa và bây giờ nhửng ký ức lúc nhỏ đang tràn về não của Yuko, cô mỉm cười rồi sau đó ngó xung quanh để tìm Minami để nói cho Minami biết nhưng hoá ra Minami đang đứng ngây ngốc đằng kia thế là Yuko bước tới.

Còn về Minami thì Minami đang đứng gần hai đứa bé mà khi nhìn vào Minami có thể nhận ra ngay lập tức đó chính là mình lúc nhỏ còn cô bé cao hơn Minami nhìn kĩ một chút ‘đúng rồi, đúng là Acchan rồi điệu bộ đó không lẫn vào đâu được, vậy là mình lúc trước mình có quen biết Acchan sao, sao mình không nhớ vậy nè’ Minami đang nhìn hai đứa trẻ với một đống suy nghĩ trong đầu.

- Tớ đã bảo cậu bao nhiêu lần rồi là không được đụng đến đồ đạc của tớ khi không được sự cho phép của tớ rồi mà – Minami la lên.

- Tớ xin lỗi tại tớ thấy nó đẹp mà, mà không phải bình thường cậu cũng hay cho tớ xem sao – Acchan nói.

- Cậu sai rồi mà còn nói nữa hả, lần sau không được như vậy nữa nghe chưa, không là tớ giận đấy - Minami hơn tiếp tục lên lớp.

- Biết rồi mà, Minami đừng giận tớ nữa nha – Acchan bước tới nắm tay cô bạn mình đưa qua đưa lại.

- Uhm~ cho cậu đó, mình và chị Yuko mới học được đó – cô bé gở chiếc nhẫn từ trong ngón tay áp út ra đưa cho cô bạn của mình – xem này trong nhẫn còn có khắc tên của hai tụi mình đó.

- Đâu – Acchan nhỏ hỏi.

- Nè, Atsumina đó – Minami chỉ cho cô bạn mình.

Minami thấy hai cô bé đưa chiếc nhẫn lên xem bèn cối xuống đột nhiên cô nhớ đến một sự việc thầm kêu lên.

- Đúng rồi chiếc nhẫn này là của mình, mình đã để nó chung với sợi dây chuyền của chị Yuko trong cái hộp bỏ dưới sàn giường mà.

Thế là những kí ức của Minami dần dần xuất hiện lại trong đầu và hình như cô đã nhớ lại những việc đã xảy ra trước đây.

Nhưng mà chỉ là hình như mà thôi, những mảnh gép kí ức của Yuko và Minami dần dần hiện về nhưng vẫn còn thiếu một mảnh quan trọng để hoàn thành một bức tranh gép về kí ức hoàn hảo.

- Minami – Yuko bước tới vỗ vai Minami.

- Chị Yuko, hình như em đã nhớ lại những chuyện đã xảy ra trước đó – Minami vui mừng nói.

- Em cũng vậy à – Yuko ngạc nhiên.

- Chị cũng vậy – Minami không tin vào tai mình hỏi lại.

- …. – Yuko gật dầu như xác nhận đó là đúng.

Hai chị em tính ôm nhau nhưng mà có một giọng nói khác cắt ngang.

- Yuko, Minami, Acchan, Haruna mau về thôi trời gần tối rồi – người phụ nữ cầm chiếc khăn đứng gần chiếc xe nói.

- Dạ vâng – cả bốn đứa bé lập tức chạy theo.

Minami và Yuko cũng đi theo phía sau.

- Đó là papa, mama, cậu, rồi còn có mẹ Nyan Nyan và bố Acchan nữa – Yuko nhớ lại la lên.

- Uhm em nhớ rồi – Minami vui mừng nói.

Thế là Minami và Yuko đi theo chiếc xe của gia đình trở về, chiếc xe chạy trên xa lộ với tiếng cười nói của người lớn và cả những tiếng đọc ê a của lũ trẻ.

- Yuko, Minami hai đứa ngủ một chút đi – mẹ Yuko dịu dàng lên tiếng.

- Mami đợi con đọc hết phần này với Minami đã – Yuko nói lộ ra hai núm đồng tiền.

- Phải đó bác, cho tụi con đọc một chút xúi thôi mà – Minami cũng nũng nịu nói.

- Uhm, cũng được nhương chỉ hết phần này thôi đó – mẹ Yuko nói rồi xoa đầu hai đứa nhỏ.

‘Két, két’

Tiếng thắng xe đột nhiên rít lại làm cho những người trong xe ngã về phía trước. Trước xe là một người mặt áo choàng màu đen và ẩn trong lớp áo choàng ấy là đôi mắt màu đỏ nhìn những người trong xe đầy vẻ kinh bỉ đang đứng chặn trước xe. Cha Minami và cha của Yuko không nói gì ra hiệu cho những người còn lại im lặng rồi mở cửa xe bước ra.

- Aki-T ngươi muốn gì – cha Yuko dùng ánh mắt nghiêm nghị hỏi.

- Oshima-san anh hỏi ta muốn gì à, ta đã nói ngay từ đầu rồi mà hợp tác thì sống không thì chết – Aki-T nói với giọng mỉa mai.

- Vậy thì tôi không còn cách nào khác cả - cha Yuko chán nản nói.

Trong lúc đó ở trong xe mẹ Yuko đã ra lệnh cho Yuko và Minami lúc nhỏ núp ở thân sau của ghế trước, hai chị em ngồi núp nhưng không quên đưa mắt nhìn ba mình đang nói chuyện với người đàn ông kì lạ kia. Còn Yuko và Minami bây giờ đang ở quá khứ nên không thể làm gì được ngoài việc đứng xem trong bất lực.

Cha Yuko ra lệnh cho cha của Minami trở vào xe ngay lập tức, cả hai trở vào ba của Minami nhanh chóng rồ máy rồi phóng đi với hết tốc độ. Aki-T lập tức tránh ra hắn mỉm cười rồi ra lệnh cho một đám yêu quái tấn công còn hắn thì biến mất. Đám quái vật chạy theo chiếc xe, ba của Yuko đưa đầu ra dùng phép tạo ra quả cầu ánh sáng bắn vào mấy con quái vật, mẹ Yuko sau khi dùng phép bảo vệ lên hai đứa trẻ thì cũng mở của sổ giúp chồng mình, cả ba cùng triệu tập linh vật của mình ra nhưng không may là lúc cả ba linh vật vừa xuất hiện thì bất ngờ từ trên trời hiện ra một đám yêu quái khác bu lấy cả ba linh vật thế là cả ba linh vật phải đáp trả lại thay vì cứu chủ nhân mình.

Đánh được một lúc thì đám quái vật cũng từ từ bớt nhưng không may là chiếc xe đang phóng đi vớ tốc độ cao đột nhiên cha Minami thấy một cụ già đang băng qua đường liền bẻ tay lái không ngờ vừa bẻ tay lái xong thì từ xa một chiếc xe tải đang lao đi tông thẳng vào chiếc xe chở gia đình Yuko làm chiếc xe bay lên xoay vài vòng rồi rơi xuống, chiếc xe móp méo hoàn toàn còn chiếc xe tải thì nằm chắn ngang giữa đường ba người trên chiếc xe tải không tránh khỏi thương vong, còn nói về ba con linh vật thì chúng đang đánh trả rồi đột nhiên hoá thành tro bụi bay về nơi sinh ra chúng và hình thành ba trứng rồng nằm đợi chờ chủ nhân mới xuất hiện. Còn cha mẹ Yuko và ba của Minami thì tình huống xảy ra quá bất ngờ nên không thể thực hiện phép bảo vệ kịp thế là cả ba cùng nhìn hai đứa trẻ lần cuối mỉm cười trước khi chiếc xe chạm đất mẹ Yuko còn dặn dò hai đứa bé đang khóc nấc.

- Yuko và Minami, hai hứa hãy hứa với ta là phải yêu thương chăm sóc bảo vệ lẫn nhau….

‘Rầm’ chiếc xe rơi xuống và những người còn lại đều bất tỉnh hoặc chết. Còn về bà già xuất hiện giữa đường thì ra chính là do Aki-T hoá trang thành, hắn tiến lại xem những người trên xe đã chết chưa sau đó hắn gọi một cuộc điện thoại rồi cùng với đồng bọn biến mất.

Nói về Yuko và Minami thì hiện tại cả hai đang quỳ trước chiếc xe đổ nát vừa khóc vừa gọi tên cha mẹ mình. Khung cảnh thay đổi Yuko và Minami đang ở một căn phòng trắng nhưng cả hai không để tâm tới mà vẫn quỳ khóc.


--------


Haruna và Acchan thì thấy mình đang đứng tại phòng khách của nhà mình. Cả hai đang thắc mắc tại sao mình ở đây thì.

- Con mụ đê tiện, mày chết đi.

Một người đàn ông thân hình cao ráo đang đạp vào bụng một người phụ nữ hắn vừa đạp vừa quát lên. Rồi từ trên lầu có một cô bé tóc dài khoảng 7, 8 tuổi chạy xuống ôm lấy người phụ nữ đó hắn điên tiết lên định nạp nhưng hắn lại dùng phép hất cô bé tóc dài đó qua một bên rồi hành hạ tiếp.

Haruna và Acchan nhanh chóng nhận ra đó là cha và mẹ Haruna và Haruna.

- Tại sao mình lại ở đây, tại sao mình lại thấy những cảnh này – Haruna run sợ lùi lại vài bước rồi được Acchan ôm lấy.

- Chị Haruna không sao đâu, có em ở đây với chị mà – Acchan ôm Haruna nói.

Tại sao lại hiện ra những cảnh này cô và Haruna muốn quên rất lâu rồi nhưng tại sao bây giờ lại xuất hiện.

- Mày là đứa đáng chết – cha Haruna tiếp tục đá vào bụng mẹ Haruna.

- Anh tha cho chị ấy đi, em xin anh mà – một người đàn ông khác bay vào nắm lấy chân ông Kojima và không ai khác chính là cha Acchan.

- Mày tránh ra, đồ sát vợ – ông Kojima đạp một phát vào người ông Maeda rồi quay sang quát tiếp – đồ tiện nhân không ngờ mày ngoài dụ dỗ trai bên trong thì dụ dỗ em rễ.

Người phụ nữ không nói gì bà chỉ mỉm cười với miệng đầy máu ánh mắt thì đau khổ nhưng như thế làm cho bà đã đẹp nay lại còn đẹp thêm.

- Ông không được nói mẹ tôi như thế, mẹ tôi không như thế - Haruna bò lại ôm mẹ mình nói.

- Đồ ranh con mày đừng tưởng mày là người thừa kế thì tao không giết mày, tránh ra – ông Kojima tức điên lên rồi dùng chân chuẩn bị đạp Haruna.

- Không được – một cô bé khác chạy ra ngăn đó chính là Acchan.

- Lại là mày nữa – ông Kojima quát lên sau đó quay sang đạp ông Maeda khiến ông Maeda đang đứng dậy chao đảo đập đầu vào cạnh tủ chảy máu.

- Ông không được ăn hiếp cha của tôi – Acchan chạy lại cha mình la lên.

- Lũ súc sinh – ông Kojima nhếch mép nói.

- Anh à đâu cần phải ăn thua với tụi nhỏ làm gì – một người phụ nữ ngồi chiểm chệ trên chiếc ghế gần đó lên tiếng.

- Em yêu anh phải dạy tụi nhỏ một chút cho nó biết thế là là gia quy chứ - ông Kojima nghe người phụ nữ đó nói bèn hạ giọng xuống.

- Nhưng mà anh lớn tiếng làm Ruu thức giấc thì sao – người đàn bà đó nói trong khi đang bước lại gần ông Kojima.

- Ừh há anh quên – ông Kojima nói nhỏ nhẹ.

- Ông bà làm gì mà lớn tiếng thế - một người con trai khoảng 12, 13 tuổi đứng trên lầu đang ngáp ngắn ngáp dài hỏi, đó chính là người anh cùng cha khác mẹ với Haruna, Kojima Ruu.

- Không có gì đâu con ngủ tiếp đi – ông Kojima cười nói.

- Mấy người đúng là phiền phức – Ruu lảm nhảm rồi trở về phòng.

- Để em lên dỗ thằng bé – người đàn bà hun ông Kojima rồi đi lên lầu.

- Mày nhớ lấy không có chuyện tao tha thứ lần sau nữa đâu.

Nói rồi ông Kojima bỏ đi không quên đá một phát vào cái bình sắt gần đó vào người mẹ Haruna. Mẹ Haruna thấy chồng đá bình sắt vào mình bà liền đẩy Haruna nhỏ ra và kết quả chiếc bình bay vào đầu bà mạnh đến nỗi móp méo còn đầu mẹ Haruna thì chảy máu rất nhiều. Gia nhân đợi ông Kojima đi lập tức lấy xe chở mẹ Haruna và cha Acchan vào bệnh viện nhưng não mẹ Haruna bị ảnh hưởng quá mạnh từ đó bà trở thành người thực vật còn cha Acchan sao khi tỉnh dậy thì nửa tỉnh nửa mơ. Còn Haruna và Acchan hiện tại chứng kiến cảnh rồi cả đang ôm nhau khóc mà không nhận thấy mình đang ở trong căn phòng trắng cùng Yuko và Minami.


------


Yuki và Rena thì đang đứng ở một ngôi nhà cổ theo phong cách của Nhật Bản.

- Yuki đây là – Rena hình như nhận ra mình đang ở đâu bèn lên tiếng.

- Đừng nói với tớ đây là – Yuki đưa ánh mắt mình về phía Rena.

Cả hai đang đứng ở ngôi nhà của người bác mình, xa xa phía tây của căn nhà đang bốc cháy dữ dội kèm theo đó là tiếng đánh nhau rất hỗn loạn chưa đầy năm phút thì từ phía đám cháy có một tốp người dẫn theo hai cô bé chạy đến chỗ Yuki và Rena. Người đàn ông dẫn đầu đám người dẫn hai cô bé xuống sàn nhà để nấp còn căn dặn im lặng dù cho bất cứ chuyện gì xảy ra cũng không được ra xong rồi ông ta quay lại phòng thủ. Một lát sau có một nhóm người mặt đồ đen xuất hiện thế là cả hai lao vào chém nhau mưa tên, phi tiêu bay loạn xạ các linh vật thì tấn công lẫn nhau máu thì đổ lênh láng người người thi nhau ngã xuống Yuki và Rena nhỏ cố moi hai lỗ nhỏ để xem. Có vẻ bên phía Yuki và Rena nhỏ đã yếu thế bây giờ nhóm người áo đen đang bao vây chúng lớn tiếng hỏi.

- Hai kẻ thừa kế đâu rồi.

- Ta không biết – người đàn ông lúc nãy giấu Yuki và Rena trả lời.

- Không biết, người bảo vệ kẻ thừa kế mà không biết à, bây đâu chém – tên cầm đẩu mỉa mai rồi ra lệnh đánh.

Nhưng có vẽ bên này không trụ được lâu, người đàn ông bảo vệ Yuki và Rena bị chém một nhát vào cánh tay máu lập tức phun ra, ông ta cố di chuyển lại chỗ Yuki và Rena từ phía sau một tên áo đen khác nhảy lên đâm một nhát xuyên qua người đàn ông đó, người đàn ông ngã xuống làm thanh kiếm xuyên qua sàn thanh kiếm nằm ngay trước mặt Yuki và Rena máu từ từ nhiễu xuống.

- Cô chủ bảo trọng – người đàn ông thì thầm rồi tắt thở.

- Bây đâu lục hết nơi này cho ta – kẻ cầm đầu sau khi đã trừ khử hết ra lệnh lục xét.

‘Rầm’ một tiếng động lớn thì ra cha Yuki và Rena đã tới để giải thoát cho hai con gái của mình, hai ông ra lệnh trừ khử tất cả những tên áo đen sau đó đi tìm Yuki và Rena.
Yuki và Rena nhìn thấy nỗi sợ hãi ám ảnh mình suốt nhiều năm trời cả hai ngã quỵ xuống ôm nhau mà nét mặt thì rất hoảng loạn, không gian chuyển động đưa Yuki và Rena về căn phòng trắng nơi có Yuko, Minami, Haruna, Acchan.


-----


- Có người bị thương.

Mayu và Tomomi đang thắc mắc tại sao mình lại ở phòng khám của gia tộc thì bị tiếng la của ai đó gây chú ý.

- Có chuyện gì vậy, chiyu – cô bé từ trong chạy ra mở cửa hỏi và cả hai lập tức nhận ra đó là Tomomi lúc nhỏ.

- Tiểu thư có người bị thương nặng, lão gia đâu rồi – người gia nhân hoảng hốt.

- Papa ta và ngài Kansai đi hái thuốc lát nữa mới về - một cô bé nhỏ hơn với cột hai bím tóc bước ra nói.

- Không xong rồi người này bị thương rất nặng, những người khác không thể chữa được – người gia nhân hoảng loạn nói rồi anh ta nảy ra một ý kiên – hay là hai cô ra chữa giúp đi hai cô là người thừa kế mà.

- Ta sao không được đâu – Mayu từ chối.

- Nhưng mạng người là trên hết – nói rồi anh ta kéo Mayu và Tomomi ra chỗ chữa bệnh.

- Nhưng ta chỉ biết chữa vết thương nhẹ thôi – Mayu bị kéo đi vùng vẫy nói.

- Thì sơ cấp cứu trước khi hai lão gia về là được – anh ta lôi cả hai lại chỗ người bị thương.

Người đàn ông bị thương máu me khắp người liên tục kêu la vì đau. Người gia nhân hối Mayu và Tomomi thế là cả hai giơ tay lên chỗ bị thương rồi tạo ra tia sáng thế nhưng người đàn ông lại càng kêu la hơn nữa. Mayu và Tomomi nhắm mắt lại tạo một tia sáng mạnh hơn thế nhưng máu lại từ vết thương ấy phun ra bắn thành vòi phun khắp người Mayu và Tomomi, người đàn ông bị thương kêu lên vài tiếng ngồi chết đi trong khi mắt vẫn mở. Mayu và Tomomi thấy người đàn ông đó chết rồi run sợ lùi lại vài bước và nhìn vào đôi bàn tay của mình cả hai không biết rằng người này đã bị kí sinh trùng ăn phải lấy hết bọn nó ra thì mới có thể chữa lành được còn không thì chỉ có nước chết mà thôi. Ngày hôm sau cha của Mayu và Tomomi trở về nghe lại sự việc cả hai rất tức giận lập tức đuổi việc tên gia nhân kia còn Mayu và Tomomi thì từ đó bỏ mặt muốn làm gì thì làm.

Nhìn thấy chính tay mình giết chết người đàn ông lạ mặt kia dù không phải là trực tiếp cả hai rất hoảng sợ từ từ lui mình về mà không biết rằng mình đã trở về căn phòng trắng.


-----


Miichan đang đứng tại phòng mình và nghe tiếng cãi vã của hai mẹ con.

- Tại sao lúc nào mẹ cũng so sánh con và anh Taii hết vậy – Miichan bực bội nói.

- Mẹ không so sánh đó chỉ là sự thật – mẹ Miichan bình thản nói.

- Đúng vậy sự thật, trong mắt mẹ con không bao giờ bằng anh ấy, con luôn là kẻ yếu đuối thua cuộc – Miichan bức xúc nói.

- Con xem con kìa anh Taii của con không bao giờ nói với mẹ những câu đó – mẹ Miichan tiếp tục nói.

- Anh Taii lúc nào cũng là anh Taii, anh Taii tài giỏi, đẹp trai, biết chiều lòng mọi người, còn Miichan này chỉ là con ghẻ, bất tài vô dụng, mẹ nói đi con có điểm nào mà không hài lòng mẹ chứ - Miichan nói mà ước mắt rưng rưng.

- Vậy con nói mẹ nghe con có bao giờ đứng nhất lớp như anh con không, con có bao giờ chịu nghe lời mẹ không, con có bao giờ sử dụng được pháp thuật khi mới lên hai không,vv… - mẹ Miichan tiếp tục nói.

- Thì ra là vậy, vậy thì con ước gì đừng bao giờ sinh ra trong cái thế giới phép thuật này, ước gì tôi đừng sinh ra trong cái gia đình này – Miichan chán nản bỏ đi.

- Thật là con với cái – mẹ Miichan nhìn Miichan lắc đầu nói.

Miichan nhìn thấy rồi tự cười vào bản thân mình sau đó cô quay qua tìm Tomochin, người chung cảnh ngộ với cô người mà sinh ra trong gia đình lúc nào cũng bị so sánh.



-------


Mariko và Jurina đang ở tại sảnh chính của tộc mình và nghe tiếng quát của ông Matsui.

- Hai đứa nghĩ như thế nào mà làm như vậy hả. Hai đứa có biết là người thừa kế thì phải mang trên vai mình trọng trách gì không, hai đứa phải biết giữ thể diện cho gia tộc chứ, còn đàng này thân là thiếu chủ vậy mà đi chọc ghẹo hầu gái là sao.

- Tại cô ấy xinh mà – Jurina nhỏ lí nhí nói.

- Con nói cái gì, bổn phận con là phải làm gương cho những đứa em của con vậy mà, còn Mariko con là chị tại sao lại không nhắc nhở em mình – ông Matsui tiếp tục lớn tiếng.

- Tụi con chỉ thư giãn tôi mà – Mariko nhỏ chán nản nói.

- Con nói vậy là sao, thư giãn thôi hả con có biết lỡ người ngoài nhìn thấy thì mặt mũi ta để đâu, mặt mũi cho con để đâu, mặt mũi gia tộc chúng ta để đâu – ông Matsui không tha.

- Vậy khi cậu nói vậy thì cậu có hiểu cảm nhận của tụi con không, suốt ngày cứ bắt con làm cái này bắt con làm cái nọ, phải tuân thủ gia giáo không được làm thế nọ phải giữ hình tượng gia tộc.

‘ Bốp’

Mariko nhỏ chịu đựng đủ rồi cô nói những suy nghĩ trong lòng mình ra và kết quả nhận được cái tát từ ông Matsui, nhưng cái chính ở đây của cô là muốn chọc giận ông Shinoda người đang ngồi ung dung uống nước trước mặt cô, người đã từ bỏ cô từ hai năm trước, khi mà cô bỏ trốn khỏi chuyến tàu lần đầ tiên của mình đến học viện AKB hay nói chính xác người đã không để ý đến cô từ năm cô sáu tuổi vì dám lớn tiếng cãi lại ông trước buổi họp gia đình làm ông xấu mặt trước tất cả mọi người.

- Đừng nói nhiều với chúng làm theo gia quy là được – ông Shinoda đặt tách trà xuống rồi bỏ vào trong.

- Vậy thì ta phại hai ngươi quỳ ở đây sáu tiếng, sau đó vào phòng đọc kinh sám hối 1000 lần – ông Matsui nói rồi bước vô trong.

Mariko nhìn Jurina cả hai mỉm cười, căn phòng lúc này di chuyển lộ ra căn phòng trắng nơi có Yuko, Minami, Haruna, Acchan đang khóc nức nở còn Mayu, Tomomi, Yuki, Rena thì đang sợ hãi tột độ.

- Chuyện gì xảy ra thế này – Mariko lo lắng hỏi.


----------


Tomochin đang thấy mình ngồi chơi với mấy chú chó nhỏ của mình. Đột nhiên cánh của mở ra đó là anh trai Tomochin, Itano Toronto, bước vào với vẻ mệt mỏi nằm ngã lưng lên ghế. Bà Itano thấy con trai về lập tức bưng nước ra cho con trai uống, rồi mát-xa cho con trai mình.

- Con trai nhìn nè con thật oai phong – bà Itano nói rồi đưa một tờ báo pháp thuật lên để đọc – Itano Toronto hai năm liên tiếp được trao tặng giải thưởng anh hùng Ancassta, Tomochin con thấy anh con chưa.

Tomochin nhỏ không nói gì chỉ tiếp tục chơi với mấy con cún bà Itano nói tiếp.

- Con đó phải học tập anh trai mình, suốt ngày cứ quần này áo nọ thì làm sao theo kịp anh con chứ, con tuy được là người thừa kế của tộc nhưng con phải học hỏi anh con làm rạng ngời gia tộc chứ.

- Đúng đấy Tomochin mẹ nói đúng đấy, có gì không hiều em cứ hỏi anh đừng trong nhà suốt thế chán lắm, như anh nè ra ngoài giao tiếp nhiều rộng rãi thì tương lai sẽ phát triển hơn- Toronto góp lời.

- Con nghe anh con nói không nếu có gì …. đúng là con với cái – bà Itano phòng không nói mà không nói câu nào sau đó bà tiếp tục mát-xa cho Toronto.

Tomochin mỉm cười cho bản thân mình sinh ra trong một gia đình có người anh quá hoàn hảo cho nên đến sở thích cà nhân cũng bị đem ra nói nữa chứ , ông trời lại trêu ngươi cô tại sao lại chọn cô làm người thừa kế tại sao lại cho cô sinh ra trong gia đình này. Tomochin mãi suy nghĩ mà không biết rằng Miichan đang đứng đằng sau mình.
Miichan thấy Tomochin đứng cười một mình bèn từ từ đi lại rồi vỗ vai Tomochin, cả hai nhìn nhau cười rồi không gian thay đổi cả hai đang đứng tại căn phòng trắng nhìn thấy Yuko, Minami, Haruna, Acchan khóc nức nở còn Mayu, Tomomi, Yuki, Rena thì đang sợ hãi tột độ còn Mariko và Jurina thì đang đứng ngơ ngác.


-----

Sayka thì được đưa trở về quá khứ nơi mà lúc vừa mới sinh ra cô đã bị các anh chị em chế giễu, họ chế giễu cô bởi vì linh vật của cô là một con khỉ đột lai khỉ được cho là linh vật thấp bé, yếu ớt nhất trong tộc của cô mà lại là người thừa kế, bất kì nơi nào cô xuất hiện mọi người cũng điều tránh xa, bất kì nơi nào cô tới mọi người cũng điều đem cô ra làm trò đùa cô không thể phản kháng lại vì cô biết rằng cha mẹ cũng không ưa gì cô khi mà trong mình mang dòng dõi thất tộc cao quý lại sở hữu một linh vật tầm thường đến thế kia. Cô buồn bã ngồi khóc mà không biết mình đã ở căn phòng trắng từ bao giờ.


------------


Còn về Sae thì cô đang đứng trước một vực thẳm thấy mình đang cố níu kéo một người bạn thân của mình chuẩn bị rơi xuống vực. Sae cố gắng keo người đó lên nhưng bất lực thế là Sae gọi con báo đen của mình ra giúp nhưng ai ngờ người bạn đó vừa nhìn thấy con báo sợ hãi quá liền buôn tay ra, thế là từ đó Sae tự trách bản thân mình vì mình tự ý kêu báo đen ra dẫn đến kết quả bạn mình vì quá sợ hãi mà chết vậy thì có phép thuật để làm gì mà không cứu được bạn mình. Sae đang ở trong một mớ hỗn độn cảm súc mà không biết mình đang có mặt tại căn phòng trắng cùng với những người khác.


--------


Hiện tại thì tất cả mọi người đang có mặt tại căn phòng trắng với nhiều tậm trạng khác nhau.

‘ Chào các con chuyến du hành về quá khứ lúc nãy như thế nào’.

Giọng nói bí ẩn vang lên kéo mọi người trở về hiện tại.

- Ông làm vậy là có ý gì tại sao ông muốn chúng tôi chứng kiến những cảnh đau khổ nhất của cuộc đời mình, tôi thà để mình mất trí nhớ còn hơn phải chứng kiến những cảnh trên – Yuko đứng dậy lau nước mắt nói.

‘ Các con bình tĩnh ta chỉ muốn cho các con thấy sự thật mà mình phải đối diện thôi’ giọng nói vẫn tiếp tục vang lên.

- Ông là ai, tại sao không xuất hiện – Miichan bước tới hỏi.

‘ Ta là người đã chọn các con làm người thừa kế’ giọng nói bình thản vang lên.

- Người thừa kế, tại sao ông lại chọn chúng tôi trong khi xung quanh tôi có biết bao nhiêu người thèm muốn danh hiệu này mà ông lại không chọn – Mariko mỉa mai lên tiếng.
‘ Tại sao à, tại vì những thứ này’ thế là ở giữa không gian trắng hiện lên hình ảnh của các linh thú và vũ khí của mọi người.

- Nó có liên quan gì đến chúng tôi – Yuki hỏi.

‘ Tại sao không liên quan chứ, những con linh vật này đã nằm trong trứng suốt hàng ngàn năm và chờ đợi để khi các con chào đời chúng mới có thể nở ra và gọi hai tiếng chủ nhân, những vũ khí này đã rỉ sét từ rất lâu để khi các con cầm trên tay thì chúng đã được hồi sinh trở lại không phải chúng đã chọn con còn gì. Các con là tất cả đối với chúng không một con linh vật hay một vũ khí huyền thoại nào có thể sử dụng được nếu không phải là chủ nhân của chúng dù có tài giỏi đến mấy thì cũng vô nghĩa mà thôi. Ngoài ra các con còn có một tâm hồn trong sáng, thánh thiện nhưng rất gan dạ và kiên cường, sẵn sàng đối mặt với thử thách dù cho các con đang gặp những chuyện vui, buồn, sợ hãi, bị mọi người xa lánh, chê bai nhưng không phải các con lúc nào cũng ở bên cạnh nhau hay sao. Chính vì thế các con đừng tự bao giờ cho mình là bất tài hay vô dụng cả các con phải tin vào chính bản thân mình, phải chứng minh cho mọi người thấy là họ đã sai còn nếu các con đã làm sai thì phải tự mình khắc phục lấy vì vậy các con không được bao giờ đầu hàng hay chịu thua số phận phải vượt lên tất cả bằng chính khả năng của mình các con có hiểu không’ giọng nói phân tích cho mọi người hiểu.

- Vâng – tất cả cùng đồng thanh trả lời.

Giọng nói đó đúng họ phải chứng minh cho mọi người thấy khả năng thật sự của mình dù có vấp ngã phải đứng dậy đi tiếp không được bỏ cuộc, không được đầu hàng số phận. Thế là tất cả mọi người cùng nhau lau nước mắt nắm ta nhau và cùng nhau mỉm cưởi.
Lúc này tại ngôi đền Ancassta tất cả đã trở lại, người vẫn còn bay bổng ánh sáng từ những viên ngọc trên phiến đá hình tròn bắt đầu chiếu thẳng vào trái tim họ rồi sau đó cơ thề của tất cả toả sáng viên đá ánh sáng mà cả bọn đeo trong người cũng phát sáng theo. Yuko, Minami và những người khác cảm thấy một luồng sức mạnh đang lan toả trong người mình rồi ánh sáng từ những viên ngọc tắt đi bảy cột ánh sáng không còn quay nữa chúng từ từ chậm lại rồi biến mất, ánh sáng từ cột chính cũng biến mất thế là cả bọn từ từ được hạ xuống bệ đá rồi sau đó mọi người bắt đầu trở ra ngoài. Cánh cửa đền mở ra cũng là lúc bầu trời vừa sụp tối, cả bọn không ai nói với nhau tiếng nào chỉ nhìn nhau rồi đi lại bảy vị lão gia đang ngồi chờ mình cuối đầu xuống cảm ơn rồi leo lên con hoả long bay trở về làng.

Tại ngôi nhà cây.

Sau khi mọi người đã tắm rửa ăn uống xong thì ai trở về phòng nấy. Yuko đang đứng ở cầu cây gần phòng mình hóng mát.

- Yuko tối rồi không ngủ à – Haruna từ phòng đi ra thấy Yuko đang đúng lại hỏi.

- À tớ đang nhớ lại chuyện xảy ra lúc nãy thật kì lạ - Yuko mỉm cười nói.

- Uhm đúng vậy thật kì lạ - Haruna nhớ lại nói.

- À Nyan Nyan này – Yuko chợt nhớ lại một chuyện – sau này đừng gọi tớ là Yuko nữa.
- Tại sao – Haruna ngây ngô hỏi.

- Tại tớ thích cậu gọi tớ là Yuuchan hơn – Yuko nói rồi nở một nụ cười tươi.

- À, eh khoan đã – Haruna hình như nhận ra chuyện gì rồi cô bĩu môi nói– tớ không thích.

- Tại sao – Yuko thắc mắc.

Haruna lại gần sát Yuko hơn và hun vào má cô ấy rồi thì thầm.

‘chụt’

- Tại tớ thích gọi cậu là Yuuchan ngốc cơ.

Nói xong Haruna bỏ đi về phòng để lại Yuko đang ngơ ngác còn bàn tay thì đang sờ vào má mình coi đó có phải là sự thật không.