Tác giả: Torin
Rating: [T] là được rồi nhỉ
Tình trạng: On-going
Pairing: Kojiyuu, BCCC, Mayuki,....
- Các em làm gì mà hôm nay dậy sớm vậy?
- Chào buổi sáng cô Sakura – cả nhóm quay qua chào cô Sakura rồi trở về hiện trạng ban đầu của mình.
- Trong lúc từ núi Ancassta trở về thầy viện trưởng nói hôm nay năm giờ chúng em phải có mặt tại đây – Mariko ngáp rồi nói.
- Cô Sakura phiền cô vui lòng chuẩn bị bữa sáng cho mọi người – thầy viện trưởng từ ngoài đi vào thấy mọi người tập trung đầy đủ rất hài lòng rồi quay sang nói với cô Sakura.
- Vâng – cô Sakura cười rồi đi nấu ăn.
- Còn các trò – thầy viện trưởng nhìn vào cả nhóm – chúng ta đi tập thể dục.
- What … - mọi người la lên rồi dừng tất cả hành động mình lại nhìn thầy viện trưởng.
- Đúng vậy, vì các trò có đã có thể bộc lộ được sức mạnh của mình nên kể từ hôm nay các trò sẽ tập theo lịch của mình – thầy viện trưởng nói rồi phẩy phẩy bàn tay thế là từ không trung rơi xuống một xấp giấy trước mặt từng người.
- Cái gì đây – Miichan nhặt sấp giấy lên rồi đọc một hơi – năm giờ sáng tập thể, chạy bộ lên đến đỉnh núi Ancassta rồi chạy về ăn sáng. Sau đó theo Lục gia học dược liệu, mười một giờ ăn trưa nghỉ ngơi, từ mười hai giờ rưỡi đi luyện linh thú đến bảy giờ tối luyện phép, mười hai giờ khuya kết thúc một ngày học.
- Cái gì – Mariko nghe Miichan đọc mà la lên – cô có đọc lộn không đó.
- Bà chưa đọc à – Miichan nhìn Mariko nói.
- Nghe ngươi đọc ta đọc chi nữa – Mariko mỉm cười nói.
- Miichan không đọc lộn đâu, trong này còn ghi chú nữa là giờ luyện linh thú và luyện pháp Nhất gia sẽ dạy em và Minami, Nhị gia dạy Nyan Nyan và Acchan, Tam gia dạy chị và Jurina, Tứ gia dạy Miichan và Tomochin, Ngũ gia dạy Yuki và Rena, Lục gia dạy Mayu và Tomomi còn Thất gia dạy Sayaka và Sae, giờ ăn tối là khoảng thời gian chuyển giờ luyện linh thú và luyện pháp ngoài ra khoá huấn luyện chia làm ba giai đoạn từ nhẹ đến nâng cao mỗi giai đoạn luyện tập trong vòng hai tháng, nếu giai đoạn một không hoàn thành đúng thời gian thì giai đoạn hai vẫn tiếp tục và không quay trở về giai đoạn một nữa – Yuko cầm xấp giấy nói.
Những người còn lại thì trố mắt nhìn Yuko rồi nhìn sấp giấy sau đó quay sang nhìn thầy viện trưởng, còn thầy viện trưởng chỉ mỉm cười ra dấu cho mọi người đi xuống phía dưới tập thể dục. Vừa xuống tới đất thì cả nhóm thấy thầy Rjinku đã đứng ở đó vẫy chào mọi người tươi cười nói.
- Các em làm gì lâu quá, thôi xếp hàng khởi động cơ thể trước khi chạy nào.
Mọi người làm theo nhưng chỉ đứng quơ tay quơ chân miệng thì ngáp ngắn ngáp dài mà thôi thế là thầy Rjinku la lên.
- Các em làm gì thế, mới sáng sớm mà vui vẻ lên.
Nhưng mọi người vẫn không nghe cứ quơ tay quơ chân thế là thầy Rjinku bèn dùng tuyệt chiêu của mình lấy ngón tay để ngay cổ rồi la lên.
- LÀM VIỆC.
Giọng thấy Rjinku như được tăng lên gấp năm sáu lần khiến cho cả bọn đang quơ tay quơ chân giật mình quay qua quay lại xem ai la, mà la cái gì mới sáng sớm đã kêu làm việc rồi nhưng mà làm việc gì ? thì thấy thầy Rjinku đang nộ khí xung thiên thế là cả bọn cười trừ rồi đứng tập nghiêm túc lại. Sau đó thầy Rjinku ra lệnh cho cả bọn chạy lên đỉnh núi Ancassta còn thầy Rjinku thì leo lên con phi ưng điểu của mình bay lên đỉnh núi trước, con phi ưng điểu còn lại thấy chủ nhân mình bay đi cụng lập tức bay theo sau. Cả bọn nhìn thầy Rjinku mà bất mãn chạy theo nhưng ai ngờ vừa chạy vài bước là tăng tốc chạy một mạch chưa tới nửa tiếng là tới đỉnh núi Ancassta. Miichan đứng vặn người nhìn thầy Rjinku ngồi chiễm chệ trên con phi ưng điểu bất mãn nói.
- Tại sao tụi em chạy bộ trong khi thấy cưỡi con linh vật của thầy.
- Các trò là người luyện tập chứ đâu phải là ta, ta chỉ là người giám sát thôi – thầy Rjinku cười tươi nói – thôi không nói nhiều nữa bây giờ chạy về thôi.
- Cái gì – cả bọn nghe thầy Rjinku nói mà trố mắt.
- Không lẽ các trò tính ở đây sao, thôi không nói nữa chạy về, à hôm nay chạy chậm rồi đấy lần sau chỉ được mười lăm phút thôi nghe chưa – thầy Rjinku nói rồi bay một mạch trở về.
- Cái ông thầy chủ nhiệm đáng ghét – Miichan lẩm bẩm.
- Thôi đừng nói nhiều nữa chạy thôi – Yuko bước tới vỗ vai Miichan rồi chạy đi.
Mọi người nhanh chạy trở về rồi nhanh chóng xử lý bữa ăn sáng của mình.
- Vậy trong buổi sáng tụi em theo Lục gia học dược liệu thì mấy con linh vật của tụi em làm gì – Yuko hỏi thầy viện trưởng trong khi đang nhìn mấy con linh vật nằm phơi bụng.
- Lát nữa các con linh vật sẽ theo thầy đi ngâm nước phép để tăng cường khả năng phòng vệ và tấn công của chúng – thầy viện trưởng nhâm nhi tách trà nói.
- Dạ vâng – Yuko gật đầu.
- Thôi bây giờ các trò vào trong làng gặp Lục gia học dược liệu đi – thầy viện trưởng ngồi thẳng người nói.
Cả bọn nghe thầy viện trường nói lập tức đứng dậy đi vào trong làng gặp Lục gia. Lục gia dẫn cả bọn vào một căn nhà nơi đó có rất nhiều loại sách nói về tất cả các dược liệu.
- Là người thừa kế của thất tộc thì lúc nào nguy hiểm cũng luôn bênh cạnh mình và có thể bị thương hay bị hạ độc bất cứ lúc nào vì vậy các ngài phải nhận biết được thuốc nào là cứu người thuốc nào là hại người ngoài ra trong các tình huống khác nhau thì các ngài có thể pha chế phù hợp với tình huống đó – Lục gia vừa nói vừa nhìn vào mấy cuốn sách.
- Dạ vâng – cả bọn gật đầu.
Sau đó lục gia mời cả bọn ngồi xuống mấy cái ghế trong phòng rồi bắt đầu nói về các loại dược liệu cơ bản nhất kèm theo là các hình ảnh từ quả cầu ánh sáng trên tay lục gia. Mọi người say sưa nghe Lục gia nói mà không biết đã tới giờ ăn trưa.
Sau bữa ăn trưa thì tất cả thả mình xuống những chiếc ghế tại phòng khách được một lúc thì cô Sakura lên kêu xuống luyện linh thú trong lúc chờ đợi thì thầy viện trưởng đã mang linh thú về, sau đó là bảy vị lão gia đến đưa cả bọn đến một ngọn núi gần làng để dễ dàng luyện tập.
Bài học đầu tiên chính là triệu tập linh thú đưa chúng về hình dáng thực rồi sau đó điều khiển chúng theo ý mình. Yuko, Minami, Haruna, Acchan, Mariko, Jurina, Tomochin, Miichan, Sae, Sayaka được sự giúp đỡ của các vị lão gia nhanh chóng triệu tập linh vật mình và chúng nhanh chóng trở về hình dạng thật, những con linh vật to lớn và oai phong còn Yuki và Rena thì hai linh vật của mình là hai linh hồn nên khi về hình dạng thật thì chúng chỉ cao hơn Yuki và Rena một tí còn Mayu và Tomomi là nàng tiên nên kích thước chỉ lớn thực chỉ lớn hơn gấp đôi lúc thu nhỏ chỉ mà thôi. Các vị lão gia cũng triệu tập các linh vật của mình của Nhất gia là một con hoả long, của Nhị gia là hoả phụng, của Tam gia là hắc hổm, của Tứ gia là một con rùa phía đuôi là một con con rắn đang uốn lượn mà mọi người hay gọi chúng là Huyền vũ và trên người chúng có nhựng sọc màu đỏ, của Ngũ gia một linh hồn samurai mang bộ đồ đỏ chói, của Lục gia là một nàng tiên fairy với đôi cánh đỏ và cuối cùng của Thất gia là một con hoả báo.
Sau khi bảy vị lão gia triệu tập linh vật của mình thì ra hiệu cho cả nhóm làm theo mình Minami và Yuko nhảy lên người con Hắc long và Kim long sau đó thì bay lên Bạch long và bạch Kim long thì bay theo sau lúc đầu cả hai có vẻ chao đảo nhưng nhờ hướng dẫn của Nhất gia mà một lúc sau cả hai đã giữ được thăng bằng thế là Hắc long và Bạch kim long bắt đầu bay lượn thậm chí còn lộn vài vòng nữa không những thế bốn con rồng còn thay nhau tung hứng chủ mình lên rồi để cho Minami và Yuko trượt theo dài cơ thể. Còn Acchan và Haruna thì leo lên con phụng hoàng thế là nó bắt đầu bay lên bầu trời lượn qua lượn lại vài vòng làm cho cả hai rất thích thú. Mariko, Jurina, Sae, Sayaka, Miichan, Tomochin cũng leo lên lưng con linh thú của mình thế là nó bắt đầu phóng lên cao và chạy nhảy trên những đỉnh của cây cổ thụ. Yuki, Rena thì được hai linh hồn samurai và ninja cho ngồi lên lưng và bắt đầu bay lượn trên bầu trời (chú thích cho các có thể hiếu lý do tại sao samurai và ninja có thể bay được là do chúng là những linh hồn chiến binh có độ tuổi hằng trăm năm ^.^") còn Mayu, Tomomi thì được bốn nàng tiên fairy bay xung quanh rắc những kim tuyến lên người, cả hai từ từ rời khỏi mặt đất và bay theo những ngời còn lại.
Hơn một tiếng đồng hồ thì tất cả đã làm thuần thục thế là bảy vị lão gia chuyển sang bài thứ hai là điều khiển tốc độ và khả năng né tránh bằng cách cho cách linh vật di chuyển xuyên qua rừng cây, cả nhóm phải làm đi làm lại rất nhiều lần vì khi di chuyển trong rừng cây thì không va quẹt cũng vướng phải những cây chắn ngang trên đường đến khi rành hơn một chút thì cũng đã đến giờ ăn tối. Mọi người rất háo hức vì đây là lần đầu tiên kể từ ngày tham gia học viện mới có người dạy mình cách sử dụng pháp thuật nên cả bọn nhanh chóng ăn uống rồi chuẩn bị cho giờ luyện tập cuối cùng trong ngày. Trong giờ luyện pháp đầu tiên bảy vị lão gia làm phép hiện ra một khung cảnh khác gồm có một bụi tre trong đó những cây tre nằm cách nhau với khoảng cách rất điều sau đó là một dãy các viên đá bay rồi đến những trụ tròn nằm cách nhau và cuối cùng là những cái bẫy tự động.
- Trước hết phải để cho các ngài nắm rõ các động tác cơ bản nhất là di chuyển , chạy, nhảy và né tránh – Nhất gia giải thích.
Sau đó ông bắt đầu thực hiện như là làm mẫu để mọi người làm theo. Đầu tiên ông di chuyển qua lại giữa các cây tre theo hình zic zac với tốc độ chóng mặt rồi chạy lên những viên đá bay sau đó nhảy trên đỉnh của những thanh trụ và cuối cùng là đáp xuống trước những cái bẫy tự động, ông liên tục né tránh những cái bẫy đó và hoàn tất bằng việc di chuyển về vị trí mà nhóm đang đứng. Cả bọn nhìn ông với ánh mắt ngạc nhiên và ngưỡng mộ.
- Ông thực hiện việc đó bằng cách nào – Miichan trố mắt hỏi.
- Các ngài chỉ việc thả lỏng cơ thể, tập trung sức mạnh ở bên trong cơ thể mình rồi dùng trí tuệ điều khiển nó và việc quan trọng nhất là phải quan sát và khi các ngài đạt đến kỹ thuật như ta thì không cần phải tập trung sức mạnh hay gì gì nữa khi một sự việc nào đó xảy ra thì cơ thể sẽ đáp ứng được– Nhất gia vừa nói vừa diễn tả.
- Nhưng trời tối thế này thì làm gì thấy đường mà tập – Miichan nhìn xung quanh rồi hỏi.
- Lũ quái vật chỉ hoạt động về khuya nên vì thế việc luyện tập vào ban đêm là thích hợp nhất ngoài ra các ngài đã học cách kết nối với linh vật vì vậy các ngày cũng mang trong người một số khả năng của nó ví dụ như quan sát mọi vật vào buổi tối chẳng hạn – Nhất gia giải thích.
- Eh ~ - Miichan gật gù hiểu.
Thế là cả bọn bắt tay vào thực hành đến cho đến mười hai giờ khuya thì trở về nhà với những vết bầm trên người còn tay chân thì rã rời do phải liên tục di chuyển qua lại giữa những cây tre hoặc bị té trong lúc chạy nhảy trên những viên đá, trụ đá không thì bị những cái bẫy quất vào người do né không kịp.
- Các em đi tắm rửa rồi đi ngủ lấy sức đi – cô Sakua nhìn cả bọn mà không khỏi đau sót nói.
- Nhưng mình mẩy tụi em ê ẩm quá không đi nổi nữa – Mariko bóp tay nói.
- Chính vì thế cô mới nói các em đi tắm – nói rồi cô Sakura đưa ra mười bốn lọ thuốc.
- Là gì vậy cô – Yuki thắc mắc hỏi.
- Là thuốc trị thương ngoài ra còn có tác dụng giảm đau, chữa trị các vết bầm rất hữu ích cho những người đang luyện tập, Lục gia nhờ cô đưa cho các em đó mỗi lần một tắm chỉ được một giọt thôi , nhớ là sau khi pha nước xong mới cho vào nha – cô Sakura giải thích.
- Thế này thì có luyện tập bao nhiêu cũng không sao rồi – Yuki vui mừng nói.
Thế là tất cả mọi người đi lại lấy thuốc rồi đi về phòng của mình.
Sáng hôm sau, tất cả mọi người đã có mặt đầy đủ tại phòng khách rất đúng giờ không biết có phải thuốc của cô Sakura đưa có tác dụng an thần không mà tất cả cảm nhận là mình ngủ bốn tiếng mà cứ như tám tiếng vậy cho nên hiện tại tinh thần rất là sảng khoái, không đợi cần thầy Rjinku tới mọi người đã nhanh chóng xuống sân khởi động rồi chạy lên đỉnh núi Ancassta. Trong lúc chạy.
- Yuuchan, cậu làm gì vậy – Haruna thấy Yuko xẹt tới xẹt lui theo sau là Minami, Sae, Sayaka nên hỏi.
- Tranh thủ lúc chạy bộ tập thêm một ít đó mà – Yuko cười tươi trả lời.
- À – Haruna gật gù hiểu.
Thế là những người còn lại làm theo, sau khi chạy về thì tất cả tiếp tục lịch trình như hôm qua và mất đến hai tuần thì mới có thể đạt kết quả như bảy vị lão gia mong muốn. Sau đó la đến phần luyện tập kết hợp phòng thủ và tấn công cho linh thú còn buổi tập pháp thì học cách sử dụng các phép ánh sáng và sức mạnh thiên nhiên.
Hai tháng đã trôi qua, bây giờ nhóm ngươi thất tộc đã có thể sử dụng một các kỹ năng cơ bản một cách thuần phục. Hiện tại thì nhóm đang vào giai đoạn hai cho việc luyện tập đó là áp dụng phép ánh sáng và sức mạnh thiên nhiên kết hợp với linh thú, còn giờ luyện pháp thì học cách sử dụng vũ khí, ở giai đoạn này cách kết hợp cũng như sử dụng vũ khí của mỗi người khác nhau nên mỗi người sẽ học theo nhóm như lúc đầu ghi trong tờ giấy, ngoài ra Mayu và Tomomi còn theo Lục gia học cách trị thương nữa. Mọi chuyện diễn ra rất suôn sẻ và bây giờ sức mạnh của cả nhóm tăng lên rất qua mỗi ngày, những điều bảy vị lão gia dạy và căn dặn mọi người điều ghi nhớ và thực hiện rất tốt, tuy nhiên trong quá trình luyện tập thì vẫn xảy ra một vài sự cố nho nhỏ như ngày đầu tiên cầm cung khi mà Haruna đang gương cung lên thì thấy Yuko đang cười đùa với Mayu thế là quay sang bắn một phát xẹt qua mặt Yuko làm Yuko đứng hình thế là Yuko quay sang la hét om sòm còn Haruna chỉ cười trừ rồi nói là lỡ tay, hoặc chuyện Mariko và Jurina đang luyện đao trong rừng trúc thì gần đó Yuki và Rena đang chém hình zig zắc vào mấy cây trúc rồi dùng lực làm nó bay đi nhưng không ngờ mấy nó lại rơi xuống chổ Mariko và Jurina đang tập làm cả hai phải tìm đường né mưa trúc rơi xuống đầu mình, vvv…
----------
Trong khi đó tại thế giới hắc ám chúa tể hắc ám liên tiếp cho người chiêu dụ quái vật, ngoài ra còn xây dựng các thành trì quái vật ở một số nơi.
- Aki-T – chúa thể hắc ắm kêu cận thần của mình.
- Ngài có gì sai bảo – kẻ mặc áo choàng đen cuối người.
- Hãy cho một số quái vật tấn công và hù doạ con người – chúa tể hắc ám nhếch mép nói.
- Ý ngài là … - Aki-T hỏi.
- Đúng vậy, nỗi sợ của loài người là sức mạnh của chúng ta, ta muốn tăng cường sức mạnh của mình lên hãy cho Jaecus làm việc này đi, nhưng nói với hắn là không được giết bọn họ - chúa tể hắc ám nhếch mép nói.
- Rai hắn tác động đến ngài – Aki-T nghi ngờ hỏi.
- Không chẳng qua chưa đến lúc phải làm thế - chúa tể hắc ám mỉm cười nói.
- Dạ thần hiểu rồi – Aki-T cuối người lui đi.
------------
Trong vòng hai tháng thì giai đoạn hai kết thúc theo như kế hoạch và bây giờ là đến giai đoạn ba, ở giai đoạn này không còn giờ luyện linh thú và giờ luyện pháp nữa thay vào đó là việc thực hành. Bảy vị lão gia đã lập ra một trận pháp nơi đó có rất nhiều quái vật từ quái vật cấp mười đến quái vật cấp một buộc mọi người phải dùng các kỹ năng cũng như đầu óc phán đoán của mình để tiêu diệt chúng. Trận pháp được lập ra có mười tầng và phân theo cấp của từng quái vật ngoài ra từ cấp bốn đến cấp một nếu một trong số bọn họ giết phải con người ( tất nhiên là giả) thì phải quay về vạch xuất phát ban đầu là cấp mười do từ quái vật cấp bốn trở lên thì nó thường có hình dạng rất giống con người. Lúc đầu thì cứ đến cấp bốn là quay về điểm xuất phát, rồi đến cấp ba, cấp hai, cấp một cũng tương tự nhưng đến tuần cuối cùng của buổi luyện tập thì đã không còn nữa bảy vị lão gia rất hài lòng.
Hôm nay cũng như mọi ngày tất cả dậy sớm rồi chạy bộ lên đỉnh núi Ancassta hít thở không khí trong lành rồi chạy về thay đồ chuẩn để chuẩn bị luyện tập như mọi ngày. Cô Sakura từ ngoài cửa đi vào thấy mọi người rất ngạc nhiên liền hỏi.
- Sao các em dậy sớm vậy không ngủ thêm tí nữa.
- Ơ bình thường tụi em vẫn dậy sớm như thế này cơ mà – Rena ngạc nhiên hỏi.
- À – cô Sakura nhó nhớ lại điều gì vỗ tay vào trán rồi nói – cô quên nói các em là hôm nay là ngày cuối chúng ta ở làng Ancassta vì thế thầy viện trưởng cho các em nghỉ ngơi để chiều nay trở về đấy mà hihi.
- CÁI GÌ NGÀY CUỐI – Miichan la lên.
- CHIỀU NAY TRỞ VỀ - Jurina bổ sung thêm.
- Các em làm gì mà ngạc nhiên đến thế hết sáu tháng rồi thì chúng ta trở về chứ - cô Sakura xoa xoa hai lỗ tai mình.
- Eh~ sáu tháng trôi qua nhanh vậy sao – Minami xúc động nói.
- Các em thì nhanh rồi ngày nào cũng luyện tập từ sáng đến khuya lắc khuya lơ mới về thì làm gì biết ngày tháng còn cô thì một mình ở nhà chán chết – cô Sakura buồn bã nói.
- Còn có thầy Rjinku nữa mà – Mariko lém lỉnh nói.
- Eh~ không nói với các em nữa cô đi chuẩn bị bữa sáng đây – cô Sakura nghe Mariko nói đỏ mặt rồi bỏ đi.
- Ha ha, vậy hai người đó xảy ra chuyện gì rồi – Yuko khiều khiều Mariko nói.
- Chứ còn gì nữa – Mariko cười gian tà.
- Bây giờ chúng ta làm gì, ngày thường thì còn biết luyện tập chứ giờ ở không chán lắm – Miichan lên tiếng nói.
- Còn một buổi cuối hay chúng ta bay vòng vòng khắp vùng đất Ancassta này ngắm cảnh đi từ lúc đặt chân đến đây tới giờ tớ chưa tham quan được nơi này – Minami đề nghị.
- Ý hay đó nhóc, chị một phiếu ủng hộ - Yuko đưa tay tán thành.
- Bọn này nữa – những người còn lại giơ tay theo.
- Nhưng phải ăn sáng đã tớ đói bụng – Sayaka đưa tay lên nói.
- Ok, không thành vấn đề - Mariko vỗ vai Sayaka.
Thế là sau khi ăn sáng xong mọi người và những linh vật khác leo lên lưng con Kim long của Yuko rồi bay lượn khắp vùng đất Ancassta. Từ trên cao nhìn xuống vùng đất Ancassta thật rộng lớn và trải dài là là những thảm rừng xanh bát ngát, xa xa thì có vài con sông con suối uống quanh và từ đây cả bọn có thể nhìn thấy cây Giáng tiên đang đứng uy nghiêm như một người khổng lồ đang canh giữ khu rừng thiên vậy.
- ANCASSTA, TẠM BIỆT HẸN GẶP LẠI – Yuko đứng trên đầu Kim long hét lớn.
- TẠM BIỆT HẸN GẶP LẠI – những người còn lại cũng làm theo.
Sau khi gửi lời chào tạm biệt vùng đất linh thiên thì moi người quay trở về thu dọn hành lý sau đó thì vào làng để tham gia tiệc chia tay. Sau đó Nhất gia cho hoả long chở mọi người đến cây Giáng tiên.
- Bảy vị lão gia tạm biệt, hẹn ngày gặp lại – thầy viện trưởng cuối chào rồi leo lên một tán lá của cây Giáng tiên rồi đi lên.
- Bảy vị lão gia tạm biệt, hẹn ngày gặp lại – thầy Rjinku và cô Sakura đồng thanh nói rồi đi lên một tán lá khác.
- Nhất gia tụi con sẽ nhớ ngày nhiều lắm – Yuko nói, nước mắt thì rưng rưng bước tới ôm Nhất gia.
- Nhất gia cám ơn người đã dạy bảo cho tụi con – Minami ôm phía còn lại của Nhất gia.
- Uhm~ ta cũng sẽ nhớ hai đứa lắm – Nhất gia vỗ đầu Yuko và Minami nói.
- Nhất gia cảm ơn người – bốn chú rồng nhỏ cuối người xuống chào.
- Nhớ bảo vệ cô chủ đó – Nhất gia căn dặn bốn chú rồng.
Sau đó Minami, Yuko cũng bước tới ôm sáu vị lão gia còn lại rồi cùng bốn linh vật của mình leo lên một tán lá đi lên vừa đi vừa vẫy tay còn hành lý thì bay phía sau. Những người khác cũng làm theo bước tới ôm rồi nói lời chào với những người đã dạy bảo mình. Mọi người được đưa tới đường hầm ánh sáng rồi từng người một bước qua còn bảy vị lão gia sau khi thấy cả nhóm bước vào đường hầm thì mới leo lên người con hoả long bay về.
Mọi người đi theo đường hầm ánh sáng và cuối đường hầm hiện ra hình ảnh học viện AKB, thế nhưng mấy con linh vật của cả nhóm vẫn còn trong hình dáng thu nhỏ nhìn thấy vậy thầy viện trưởng mới nói.
- Các trò mau cất vũ khí của mình vào và còn những linh vật thì mau biến hình đi.
- Tại sao vậy – Miichan thắc mắc hỏi.
- Vì làm vậy sẽ tránh gây sự chú ý cho mọi người – thầy viện trưởng giải thích.
Thế là mọi người làm theo rồi bước qua cây cầu ánh sáng để vào học viện nhưng khi vừa bước vào thì học viện rất là ồn ào một phần là do rất lâu rồi mới thấy người thừa kế thất tộc xuất hiện nên chạy lại để xem và phần khác là trong lúc những người đó đang bàn tán thì kế bên họ là những túi hành lý.
- Vậy là kết thúc một năm học rồi à – thầy viện trưởng vuốt càm nói.
Nghe thầy viện trưởng nói cả bọn trố mắt nhìn nhau như muốn nói gì mà lẹ vậy.
- A, anh Aki-P anh đã về rồi, làm tôi lo không biết anh có về để tụi nhỏ còn kịp chuyến tàu không nữa – cô Yukari từ xa vui mừng đi lại nói rồi nhìn cả bọn – còn mấy đứa còn không mau ra ngoài đó kẻo trễ tàu bây giờ, hành lý còn lại của các con ta đã cho người xắp xếp đem ra ngoài hết rồi không thiếu thứ gì đâu, còn anh Aki-P chúng ta nói chuyện một lúc chứ.
Cả bọn ngơ ngác nhìn cô Yukari và thầy viện trưởng đi vào trong, còn cô Sakura cùng thầy Rjinku tiễn cả nhóm tới con tàu chở mọi người đang đứng trước cổng học viện.
- Tụi em sẽ nhớ cô lắm – Mayu nói rồi bước tới ôm cô Sakura và những người khác cũng tới ôm.
- Cô cũng vậy, nhưng cô trò ta sẽ gặp lại trong ba tháng nữa mà – cô Sakura mỉm cười nói.
Thế là tất cả buôn tay ra rồi bước lên tàu.
- Không ôm ta à – thầy Rjinku chỉ vào mình khi thấy tất cả leo lên.
- Tụi em không muốn chết – Miichan nháy mắt rồi đi vô.
Chuyến bay trở về một cách êm ả, tất nhiên là trừ khoang của nhóm thất tộc lúc nào cũng ồn ào cho đến khi những người trong đó xuống. Đầu tiên là Mariko và Jurina tiếp đến là Miichan và Tomochin sau đó là Sae và Sayaka rồi đến Yuko và Minami. Yuko có vẻ không muốn đi vì phải xa Haruna của cô nhưng cuối cùng cũng phải xuống và vẫy tay chào tạm biệt Acchan, Haruna, Mayu, Tomomi, Rena và Yuki.
- Yuko, Minami.
Yuko và Minami vẫy tay chào mọi người thì nghe tiếng ai quen thuộc mà rất lâu rồi cả hai không nghe lập tức quay lại.
- Bà, dì/mẹ - Yuko và Minami đồng thanh la lên rồi chạy lại.
- Con nhớ bà quá – Yuko ôm bà nói còn bà Yuko chỉ nhẹ nhàng vuốt đầu Yuko.
- Mẹ, mẹ khoẻ không, con nhớ mẹ quá – Minami nũng nịu nói.
- Mẹ khoẻ, mẹ khoẻ coi con mẹ kìa – mẹ Minami nâng mặt Minami lên - ốm đi nhiều quá phải tẩm bổ mới được.
- Bà ơi con và Minami có nhiều chuyện muốn kể cho bà nghe lắm – Yuko buôn bà mình ra rồi nói.
- Được rồi, được rồi lên xe đi rồi về nhà kể cho bà nghe nha – bà Yuko ôn tồn đáp.
- Dạ - Yuko và Minami đồng thanh.
Thế là Minami và Yuko theo bà và dì lên chiếc xe đang đậu gần đó để trở về nhà.