Tác giả: Torin
Rating: [T] là được rồi nhỉ
Tình trạng: On-going
Pairing: Kojiyuu, BCCC, Mayuki,....
-
Không phải nữa chứ - Jurina bắt đầu la lên.
-
Mọi nười bình tĩnh lại – Mariko bắt đầu trấn an mọi người,
cô cũng rất căng thẳng không biết có phải là con quái vật đó hay lại là một con
khác, nơi này thật sự rất đáng sợ và cô muốn về nhà Yuko để được ăn ngon và ôm
Miichan của cô.
Mọi người lại đứng lên và chuẩn bị cho cuộc chiến đấu tiếp
theo.
Từ trong cột ánh sáng từ từ xuất hiện ra hình dáng của
con quái vật ban nãy nhưng, lúc này nhìn nó hoàn toàn khỏe mạnh chứ không có
chút biểu hiện nào của đau đớn của cuộc chiến đấu vừa rồi.
-
Không lẽ lại có một con khác – Yuko nhíu mày suy nghĩ –
có khi nào bọn chúng là một cặp không, lúc nãy chúng ta đánh con kia, bây giờ
con còn lại ra trả thù chúng ta.
-
Có lẻ chị Yuko nói đúng đó – Minami nuốt khan cổ nói – mọi
người nhìn xem, con này nó to gấp đôi con nãy ah, chúng ta xong òi.
-
Mấy đứa bình tĩnh – Mariko lại trấn an.
-
Sama nhìn xem phía trên đầu con quái vật hình như có người
– Miichan chỉ vào người đàn ông đang đứng trên đầu con quái vật.
Con quái vật càng lúc càng bay tới gần thì cả bọn càng
trong trạng thái căng thẳng, vì con quái vật này to gấp đôi con quái vật khi
nãy đã vậy còn có người đứng điều khiển nó thì tỷ lệ thua cuộc của họ càng thấp.
Thế nhưng con quái vật không tỏ vẽ gì là muốn tấn công cả,
nó bay từ từ đến, và khi đến càng gần thì họ phát hiện ra người đàn ông đứng
trên đầu con quái vật là một ông lão thoạt nhìn khoảng 90 tuổi, gương mặt rất
phúc hậu, râu đã bạc và rất dài, ông lão này mặc một bộ đồ pijama mà xanh sọc
trắng, đầu còn đội một cái mũ phù thủy, tay thì cầm một cây quyền trượng.
-
Xin chào !!! oáp …
Ông lão vừa ngáp ngắn ngáp dài cho bọn họ. Nhưng 2 phút
đã trôi qua mà vẫn chưa thấy tiếng chào đáp lại, mở cặp mắt tuy đã già đi theo
tuổi tác nhưng lại rất tinh anh nhìn mọi người đang trong thế phòng thủ và nhìn
mình với đôi mắt hình viên đạn, làm ông giật mình và biết điều gì xảy ra.
-
Uy … mấy trò bình tĩnh, bình tĩnh, thả lỏng ah …. không cần
phải phòng thủ và nhìn ta với ánh mắt trìu mến đó đâu.
-
Ông là ai – Mariko vẫn trong tư thế phòng thủ hỏi ông
lão.
-
Ta là ai ah – ông lão chỉ vào mình – ta là ta .. hahaha.
-
Chị Yuki, ông lão này có vấn đề - Mayu vừa nói, vừa lấy
ngón tay xoay vòng quanh đầu của mình.
-
Ehem, nói như thế với người lớn tuổi là không tốt đâu –
ông lão ho khan vài tiếng nói, làm cho Mayu cười ngại ngùng còn Yuki thì nhanh
chóng cuối đầu xin lỗi.
-
Để ta giới thiệu cho mấy đứa, ta là thầy của Aki-P, là
người đẹp trai, tốt bụng, vui tính, trên thông thiên văn, dưới thông địa lý,
toán, lý, hóa, văn, sử, địa điều thuộc lòng, vừa biết làm phép, vừa biết trị bệnh,
biết cứu người và giết người, không hút thuốc, thích uống rượu, bài hai lá đến
mười ba lá điều biết chơi … bla bla …. Nói tóm lại tên ta khi nhắc ra trong
thiên hạ không ai là không biết, tên ta là Bao Thanh Thiên.
-
Bao Thanh Thiên – cả bọn la lên.
-
Nhưng e nhớ ông đó sống ở Trung Quốc mà chị Yuki –
Mayu lại thì thầm với Yuki.
-
Ehem …. – ông lão lại ho khan lần hai – hahaha nói giỡn
để cho mấy đứa hết căng thẳng thôi, thôi thả lỏng người đi, ta là thầy của
Aki-P, người đã triệu tập mấy đứa đến đây, ta là Ancass.
-
Ancass … nghe có vẻ giống với làng Ancassta nhỉ? – lần
này là Jurina.
-
Hahaha … đúng vậy, đó là ngôi làng của ta thành lập –
ông lão tươi cười nói.
-
Ngài thành lập ??? – một lần nữa cả bọn hỏi với thái độ
không tin.
-
Hahaha chuyện dài lắm, mau lên đây, chúng ta về chổ
nghỉ ngơi nào – Ancass nói rồi vẫy tay kêu cả bọn leo lên con quái vật.
-
Làm sao chúng tôi biết ngài không lừa chúng tôi –
Miichan bán tín bán nghi hỏi.
Ancass không nói gì, chỉ đưa tay tạo ra một
quả cầu ánh sáng, trong đó xuất hiện ra một ngôi nhà, sau đó xuất hiện đám linh
vật của cả bọn đang phè phỡn ăng uống no nê bên cạnh bàn thức ăn, có con còn nằm
phơi bụng dưới ánh sáng.
Nhìn tới cảnh này cả bọn mặt mày từ xanh tới
đỏ, trong khi chủ nhân của chúng phải chạy thoát thân, chiến đấu đến cả người tả
tơi rồi lại lo lắng cho bọn chúng thì bọn chúng lại ăn no phè phỡn đến thế.
Không nói một lời nào, cả bọn leo lên con quái vật với cơ thể tỏa ngùn ngụt sát
khí.
Con quái vật bắt đầu bay trở lại cột sáng.
Một ánh sáng lóa mắt khiến cả bọn nheo mắt lại, khi vừa mở mắt ra thì trước mặt
là một cánh rừng với những cây cổ thụ cao chọc trời. Con quái vật với thân hình
to lớn nhưng có thể bay nhẹ nhàng lách qua những hàng cây cổ thụ và đưa mọi người
đến một ngôi nhà nhỏ có kiến trúc ngôi nhà tương tự như ở làng Ancassta để nghỉ
ngơi.
Mọi người có lẻ đã rất mệt đến việc khám
phá ngôi nhà này cũng không buồn để ý mà thay nhau làm vệ sinh, ăn uống qua loa
rồi leo lên chiếc giường êm ái to lớn nằm trên đỉnh của ngôi nhà cây cùng ôm
nhau mà ngủ.
Sáng hôm sau hoặc có thể nói là trưa hôm
sau, cả bọn bị một mùi thức ăn quyến rũ gọi dậy sau khi bị cái bụng đói cồn cào
biểu tình đòi nạp thêm năng lượng. Với con mắt nhắm mắt mở, cả bọn ngồi vào bàn
ăn và bắt đầu ăn, đầu tiên mọi người cảm điều cảm nhận được thức ăn có vị là lạ
nhưng vì quá đói và thức ăn được nấu rất tinh tế thế nên ăn ngay mà không cần
biết thức ăn của ngày hôm nay được nấu từ thứ gì.
Sau khi ăn xong, năng lượng đã nạp đầy đủ,
tinh thần mọi người đã vui vẻ hơn rất nhiều.
-
Món ăn ta nấu được chứ ? – ngài Ancass nhấp ngụm
trà hỏi.
-
Vâng, rất ngon ạ - Miichan vỗ vỗ cái bụng no tròn của
mình lên tiếng – nhưng ngài Ancass mấy món đó làm từ vật liệu gì ah, con ăn có
vị khá là lạ.
-
Uhm, mấy món trò ăn có tên là, gân rồng chiên giòn,
phượng hoàng hấp hành, óc khỉ chưng, rắn xào lăn, rùa nướng sả, lẩu đuôi hổ, tai
báo trộn gỏi và súp tiên – ngài Ancass vừa nói vừa chỉ từng dĩa thức ăn mà mọi
người vừa chiến sạch ở trên bàn.
-
Gân rồng chiên giòn ….. phượng hoàng hấp hành …. óc khỉ
chưng …. rắn xào lăn …. rùa nướng sả …. lẩu đuôi hổ …. tai báo trộn gỏi và … súp
tiên – cả bọn bắt đầu ngồi lẩm bẩm theo tên các món ăn mà ngài Ancass vừa kể,
năm giây sau đó với cả hai bán cầu não vừa lưu kịp thông tin thì tiếp theo sau
đó cả bọn bắt đầu quay đầu tìm kiếm những con linh vật mà đáng lẻ từ lúc mọi
người trở về thì chúng đã ùa ra chào đón.
-
Ngài đừng nói là … - Mayuyu run rẩy chỉ vào những dĩa
thức ăn trên bàn - … đây là của ….
-
Đúng vậy – ngài Ancass vẫn giữ nét mặt như chưa có
chuyện gì xảy ra, ôn tồn nói tiếp – hôm qua ta vừa mới cho các trò xem quả cầu
mà mặt mày mọi người đằng đằng sát khí thế kia, cho nên ta đã ra tay trước rồi,
hahaha
Ngài Ancass vừa dứt lời, thì tất cả mọi
người trừ ngài Ancass ra điều chạy ùa ra ngoài bắt đầu tìm cách nôn ra tất cả
thức ăn mình vừa tiêu thụ mà không để ý đến một tia cười giảo hoạt của một bóng
đen gần đâu đó.
Năm phút sau, vẫn không thể nào cho ra được
mấy phần thức ăn kia, cả bọn rũ rượi bước vào.
Yuko một tay vừa xoa bụng mình, vừa nhìn
vào bụng mình với ánh mắt đau buồn mà nói:
-
Bạch kim long, Kim long … ta xin lỗi hai ngươi, chỉ vì
một phút lỡ lầm mà hai ngươi phải ra như thế này … hic .. hic … ta sẽ về nói với
bà và dì lập bia tưởng niệm cho các ngươi … hic ..hic … mong ngươi yên nghỉ đừng
trách chúng ta ác độc … hic ..hic… có trách là trách gân của các ngươi quá ngon
mà thôi.
-
Đúng vậy, ta sẽ về nhà nói với mẹ và bà các ngươi đã rất
dũng cảm … và ta sẽ làm món gân rồng cho hai người ăn thử … hic hic.
Mariko cũng ngồi xuống xoa bụng mình nói:
-
King, Queen … ta sẽ ghi nhận sự hy sinh dũng cảm của
các ngươi …. Sau này ta co ăn lẩu đuôi hổ thì ta sẽ nhớ đến các ngươi.
-
Sama, quả thật không phải khen … chứ rùa nướng sả quả
thực rất ngon, thịt vừa mềm mại, mai lại rất giòn …
Tới phiên Acchan bước tới vỗ vai Haruna
như muốn chia sẽ nỗi muộn phiền:
-
Chị Haruna, dòng tọc ta còn rất nhiều phượng hoàng,
sau này chúng ta sẽ thử từng món phượng hoàng làm theo nhiều cách khác nhau như:
phượng hoàng sốt cà chua, phượng hoàng xào cà chua, phượng hoàng nhồi cà chua, …
-
Uhm, e cũng đừng quên mấy món như phượng hoàng nướng
muối ớt, phượng hoàng hầm thuốc bắc, …
Phần nhà Wtomo, Tomochin ôm Tomomi vào
lòng an ủi:
-
Chiyu~~~
-
Tomochin đừng nói gì nữa, quả thật … hic hic … quả thật
mấy món đó rất ngon ah~~~
Nhà Mayuki:
-
Chị Yuki yên tâm ah ~~, Mayuyu sẽ vì chị học nấu món
súp tiên ah~~
-
Mayu của chị ~~
Nhà Wmatsui:
-
Rena, nhà em còn rất nhiều hổ, em sẽ học nấu những món
cay cho chị.
-
Jurina, chị yêu em.
Nhà SaeSayaka:
-
Sae-kun~~
-
Sayaka cứ yên tâm, Sae này sẽ vì Sayaka mà làm tất cả.
Ngài Ancass và bóng đen ‘!!!’
-
Mấy người thật là nhẫn tâm, vong ơn bội nghĩa @#$%
Một ah không rất nhiều bóng đen lao ra với
những lời nói này chồng lời nói kia làm cho khung cảnh ‘đau thương’ lúc này đột
nhiên im lặng.
Mọi người ngẩn đầu lên nhìn một bầy loi
nhoi đang la in ỏi.
-
Bạch kim long, kim long không phải các ngươi đã chết rồi
sao? - Yuko nhẹ nhàng lên tiếng.
Tiếng ồn lao nhao đột nhiêm im bặt và sau
đó.
-
Bạch kim long này dễ dầu gì mà chết, có chết thì cũng
chết một cách oanh liệt cơ chứ, nhờ vậy mà ta mới thấy được mặt thật của chủ
nhân ta đây – Bạch kim long bay tới trước mặt Yuko hất râu nói.
-
Huh, nhà ngươi nói ta mà không nhìn lại bản thân mình –
Yuko cũng đáp trả lại.
-
Chủ nhân ngài thật ^*%@!$ .. – King nhảy lại gần Mariko.
-
Ngươi cũng !##$$@ … - Mariko cũng không yếu thế.
-
@#$^&*( ….
-
%$^%(^* ….
Và sau đó là một cuộc chiến làm lay động một
góc rừng của chủ nhân và linh vật (tác giả xin lược qua phần cải vã đầy máu này
^.^!)
-
Chủ nhân, ta nhớ ngươi – linh vật nhào vào lòng chủ
nhân cảu mình mà thút thích.
-
Ta cũng nhớ ngươi – các cô nàng chủ nhân xinh đẹp sau
khi được linh vật lao vòng lòng mình thì cơn lửa giận cũng đi qua và bắt đầu vuốt
ve con linh vật của mình.
-
Ha ha ha … vui vẻ là tốt, vui vẻ là tốt – ngài Ancass
tươi cười nói – mau chuẩn bị theo ta đến một nơi.
-
Đến một nơi ??? – tất cả các cô gái và linh vật điều
nhìn ngài Ancass với vô số dấu chấm hỏi trên đầu.