hello

(>.<) chào mừng bạn đến với thế giới của CHINAKAT (>.<)

Chủ Nhật, 11 tháng 1, 2015

[Fic] Cuộc chiến của ánh sáng và bóng tối chap 10

[Fic] Cuộc chiến của ánh sáng và bóng tối
Tác giả: Torin


Rating: [T] là được rồi nhỉ

Tình trạng: On-going

Pairing: Kojiyuu, BCCC, Mayuki,....


Tại nhà Acchan và Haruna.

Haruna đang ngồi trong phòng chơi game với chiếc điện thoại kế bên.

‘đèn nhấp nháy, nhấp nháy’


‘click’

-         ‘Nyan Nyan ngủ chưa, tớ nhớ cậu >.<’ 

Haruna bấm nút pause đọc tin nhắn mỉm cười nhắn lại.

-         ‘Chưa đang ngồi chơi game, mà tụi mình mới không gặp nhau mới có mấy tiếng thôi mà, nhưng tớ cũng nhớ cậu nữa Yuuchan <3’.

-         ‘Đố cậu tớ đang làm gì’. 

-         ‘Đang nhớ tớ’.

-         ‘ Sai rồi, tớ đang xem TV và kể chuyện cho bà và dì nghe keke’.

-         ‘Đáng ghét’

-         ‘Tại sao o_o’

Haruna đang ngồi nhắn tin cho Yuko thì cảm thấy sau lưng mình đang có một người với mùi rượu nồng nặc trên người.

‘Á’

Hắn ta nhào tới ôm Haruna rồi đè cô xuống chiếc cô đang ngồi sau đó hắn dùng tay xé toạch áo ngủ của Haruna ra làm lộ ra chiếc bra màu đỏ, Haruna cố gắng chống cự la lên.

-         Ruu anh làm gì thế.

-         Thì anh yêu cưng chứ làm gì – Ruu nói với giọng khoái chí

-         Buông tôi ra, Yuuchan cứu tớ, Acchan cứu chị - Haruna la lên.

-         Bé cưng à ngoan ngoãn nghe lời anh đừng chống cự vô ích thôi, con bé Acchan không tới đâu anh đã khoá cửa phòng nó lại rồi – Ruu nói với một giọng thích thú.

-         Buông tôi ra – Haruna la lên.

Ruu lập tức kéo tay Haruna ra phía sau lưng để dễ dàng hành sự, hắn bắt đầu dùng tay vuốt ve mặt rồi xương đòn của Haruna mặc cho Haruna vùng vẫy, nhìn thấy Haruna như vậy hắn càng thích thú. Hắn vuốt má Haruna rồi nói.

-         Bé ngoan hãy chiều anh đêm nay rồi sau này hai người kia sẽ không dám làm gì cưng đâu, mà cưng có biết là so với mẹ cưng thì cưng còn đẹp hơn gấp trăm lần không.

-         Thả tôi ra tên biến thái, Yuuchan cứu tớ, có ai không cứu tôi với - Haruna hét lên.

-         Anh đã bảo rồi không có lệnh anh thì không ai được lên đâu còn hai người kia thì đi dự tiệc mai mới về tiếc quá nhỉ, mà Yuuchan là ai là người yêu cưng à nhưng rất tiếc đêm nay cưng phải là của anh hahaha- Ruu cười một tràn cười điên dại rồi hôn điên cuồng vào cổ Haruna.
-         Thả tôi ra – Haruna gào lên.

Hắn không thèm trả lời, hắn bắt đầu di chuyển lên môi Haruna nhưng Haruna đã nhanh chóng cắn lấy làm hắn đau quá buôn Haruna ra. Hắn nở một nụ cười của một kẻ biến thái rồi từ từ cởi áo quần mình ra trong khi đôi mắt thì nhìn vào Haruna như một con quái thú rình con mồi còn Haruna khi hắn vừa buông ra lập tức chạy sang một bên và trong tay đang từ từ hiện ra quả cầu ánh sáng.

-         Thì ra ở trường cưng cũng học được chút ít nhỉ - Ruu từ từ tiến gần đến Haruna.

-         Không được đến gần đây, nếu không tôi sẽ không tha cho anh – Haruna cảnh báo.

-         Hù doạ à, anh thích thế - Ruu lại gần hơn.

‘Rầm’

Quả cầu từ trong tay Haruna lao thẳng vào Ruu hất hắn tông thẳng vào cái TV thế là máu từ người hắn bắt đầu chảy xuống làm hắn ngồi rên rỉ.

-         Tôi đã nói rồi mừ - Haruna nói với tâm trạng rất hả dạ.

-         Cô làm cái quái gì con tôi thế.

-         Con khốn mày làm gì nó, cũng may là tao về sớm nếu không thì.

Đó là giọng của ông Kojima và người mẹ kế thì ra là do buổi tiệc quá chán nên hai người mới về sớm và chứng kiến được cảnh tượng này.

-         Haruna chị không sao chứ. 

Acchan từ ngoài chạy vào nhìn thấy cảnh tượng rồi thấy Haruna như vậy cô lập tức lấy áo khoác của mình khoác lên người Haruna rồi nhìn ba người kia với ánh mắt căm phẫn.

Acchan pov---

Tôi đang ngồi xem TV thì nghe thấy tiếng la của chị Haruna từ đằng xa, chuyện gì xảy ra vậy phải đi xem mới được. Thế là tôi bước lại mở cửa, chết tiệc tại sao lại mở không ra vậy à đúng rồi chìa khoá, tôi chạy lại bàn lấy chìa khoá rồi tra nó vào ổ nhưng vẫn không được vậy là có kẻ nào cố tình khoá bên ngoài rồi.

-         Có ai không, mở cửa – tôi vừa la vừa đập vào cửa nhưng không có ai lên tiếng.

‘Thả tôi ra tên biến thái, Yuuchan cứu tớ, có ai không cứu tôi với’ 

Tiếng chị Haruna lại vang lên càng lúc càng lớn không được rồi tôi phải phá cửa thôi. Thế là tôi lui lại rồi từ từ tạo ra quả cầu đủ mạnh để phá cánh cửa này sau đó đưa tay lên ném về phía cánh cửa thế là nó nổ tung, tôi lập tức chạy đi tìm chị Haruna khi đến phòng thì thấy cậu và mụ phù thuỷ đáng ghét  đang đứng ở đó, tôi tự hỏi chuyện gì xảy ra và nhìn thấy chị Haruna đang đứng trong bộ đồ bị rách còn tên Ruu thì nằm trong vũng máu đáng đời, thế là tôi lấy hiếc áo khoác của mình khoác lên người chị Haruna. 

Normal pov ---

-         Con quỷ cái thì ra mày làm gì con tao – người phụ nữ hét lên.

-         Sao mấy người không hỏi nó làm gì tôi – Haruna lạnh lùng đáp.

Người phụ nữ nhìn Haruna rồi nhìn Ruu, rồi la lên.

-         Con quỷ thì ra mày dụ dỗ con tao, đúng là mẹ nào con nấy.

‘phập’

Một mũi tên đã được bắn ra từ cây cung mà Haruna đang cầm ngiêm ngay trước mặt bà ta làm bà ta sợ điếng người rồi nhìn ba ta với ánh mắt có giỏi thì nói lại lần nữa xem nào.

-         Con khốn đi dụ dỗ anh mày đã sai vậy mà còn dám đe doạ nữa, tao sẽ cho mày thấy, lục phụng – ông Kojima gào lên thế là con phụng hoàng màu xanh xuất hiện.

Haruna mỉm cười rồi cô nói.

-         Jun, May.

Thế là hai con phụng hoàng từ vòng tay của Haruna xuất hiện khiến con lục phụng cuối đầu.

-         Thế nào ông có muốn thử sức không mà tôi nói cho ông biết là dù ông có dâng cả gia tài của ông cho tôi thì tôi cũng không bao giờ đụng đến con trai ông đâu – Haruna nhếch mép.

-         Con ranh mày gỏi lắm – ông Kojima thấy tình hình không ổn bèn bỏ đi – bà mau về dạy lại thằng con của bà đi. 

Sau khi ba người kia đi thì Haruna bước lại gường rồi ôm gối mà khóc, Acchan thì đi lấy bộ đồ khác cho Haruna còn hai con phụng hoàng thì lấy đầu mình dụi dụi vào người Haruna an ủi.

-         Acchan chị không muốn ở đây thêm bất cứ ngày nào nữa – Haruna nói khi thấy Acchan quay lại.

-         Vậy chị muốn đi đâu – Acchan lo lắng hỏi.

-         Tới nhà Yuuchan, chị muốn gặp cậu ấy – Haruna nói.

-         Em hiểu rồi sáng mai hai chị em mình đi – Acchan đưa áo cho Haruna nói.

-         Chị muốn rời khỏi nơi này ngay bây giờ - Haruna lắc đầu nói.

-         Không được đâu bây giờ đã khuya rồi có lẻ hai người kia đã ngủ với lại ở đây có em, May, Jun nên bọn họ sẽ không làm gì mình đâu, tối nay em sẽ ngủ với chị - Acchan khuyên.

-         Uhm~ - Haruna gật đầu.

Thế là Haruna thay đồ rồi cùng Acchan lên giường còn hai con phụng hoàng thì đứng ngay cửa. Sáng hôm sau cả hai dậy sớm soạn đồ đạc cần thiết leo lên phụng hoàng rồi tạo ra kết giới ảo bay đi.

--------

Tại nhà Mariko và Jurina.

‘ Bốp’

Jurina và Mariko đang vui vẻ bước vào nhà trong khi những người hầu thì mang hành lý của họ vào trong thì đột nhiên từ đâu có một ống gỗ đựng thư bay thẳng vào đầu Jurina.

-         Iati, ai vậy, ai làm vậy – Jurina ôm đầu la lên.

-         Là ta – ông Matsui từ trong nhà bước ra nói.

-         Cha làm gì vậy, thấy con mình về không mừng mà còn lấy đồ chọi vào đầu nữa là sao – Jurina la lên.

-         Mày xem đi – ông Matsui lạnh lùng nói.

Thế là Jurina và Mariko cuối xuống nhặt lấy và mở ra coi thì ra đó là bảng điểm học tập của cả hai ở học viện và tất cả điều là A+.

-         Có gì sai à – Jurina thắc mắc hỏi toàn là A+ không phải như ý ông Matsui muốn còn gì.

-         Mày còn hỏi tao nữa, toàn bộ những người có con ở học viện điều biết hai đứa bây theo ngài Aki-P suốt thì làm gì mà học với hành vậy thì mấy con điểm A+ này đâu ra, người ngoài nhìn vào thì sao họ nói là Hổ tộc mua điểm cho con cháu họ đó mày biết chưa như vậy thì mặt mũi tao để đâu – ông Matsui hét lên.

-         Lại là sĩ diện – Jurina chán nản nói.

-         Mày vừa nói gì – ông Matsui hỏi.

-         Không có gì – Jurina nhúng vai nói.

-         Thái độ của mày có ý gì – ông Matsui điên lên nói.

Thế là hai cha con nhà Matsui bắt đầu cãi nhau rồi trên tay ông Matsui hiện ra một cây roi dí Jurina chạy vòng vòng. 

-         Tại sao ông không nói gì – Mariko bước tới hỏi cha mình.

-         Vì mày không phải là con tao nên tao không có tư cách trừng phạt mày – ông Shinoda lạnh lùng nói.

-         Không phải con ông nhưng tại sao tôi lại mang họ Shinoda – Mariko nắm chạt tay mình lại hỏi.

-         Đó là chuyện lúc trước – ông Shinoda vẫn không biểu hiện bất cứ thái độ nào.

-         Được rồi nếu ông nói vậy thì tôi sẽ rời khỏi nơi đây – Mariko chậm rãi nói.

-         Tuỳ mày - ông Shinoda nói rồi bỏ vào trong.

‘Rầm’

Mariko tức tối quay qua thấy hai cha con nhà Matsui còn dí chạy vòng vòng thế là lập tức tặng cho một quả cầu ánh sáng vào giữa hai người để ngăn cuộc rượt đuổi lại sau đó ra lệnh.

-         Jurina giỡn đủ rồi về phòng sáng mai thu dọn hành lý hai chị em mình rời khỏi nơi này.

-         Ok – Jurina nghe Mariko nói rất vui liền ủng hộ.

-         Ai cho mày đi – ông Matsui nghe thấy liền la lên.

-         Ông không cho thì tôi cũng đi, tôi chán nơi này lắm rồi – Jurina nói rồi chạy theo Mariko.

Sáng sớm Jurina đợi ông Matsui chưa thức dậy lập tức dọn đồ rồi leo lên bạch hổ của Mariko rồi dùng kết giới ảo phóng đi.

-         Chị Mariko tũi mình đi đâu  bây giờ - Jurina ngồi trên lưng bạch hổ hỏi.

-         Chị không biết nữa – Mariko chán nản nói.

-         Hay là mình đến nhà chị Yuko đi, chị Yuko nói là nhà chị ấy rộng lắm nên em nghỉ chắc có phòng cho chúng ta ở - Jurina nói.

-         Nhà tên sóc lùn, nghe hay đó – Mariko mỉm cười nói dù sao đến đó cũng có người cãi lộn với cô nên Mariko nói với bạch hổ của mình – King ngươi biết nhà Yuko không.

-         Nhà ngài Yuko thì tôi không biết nhưng giữa linh vật với nhau thì có thể tìm được thông qua luồng khí toả ra từ cơ thể – bạch hổ vừa chạy vừa nói.

-         Vậy ta nhờ ngươi – Mariko vỗ vào đầu bạch hổ.

-         Chị Mariko hay mình gọi những người khác luôn đi dù gì cũng đâu ai muốn ở nhà mình đâu, tập hợp mọi người lại rồi cùng nhau chơi như lúc trước – Jurina đưa ra ý kiến.

-         Không thành vấn đề - Mariko cười tươi đáp.

Thế là cả hai móc điện thoại ra gọi cho những người còn lại.

--------------

Mayu nghe điện thoại của Jurina lập tức chạy ra nói với Tomomi thế là cả hai chạy vào trong xin phép mẹ của mình sau một hồi năn nỉ thì cuối cùng cũng thành công rồi chạy về phòng thu dọn đồ đạc sau đó cho hành lý vào xe đang chờ trước cửa nhưng từ xa có một đám người đang chạy lại và đang rinh hai người máu me đầy người tay chân thì sưng phồng lên.

-         Có chuyện gì vậy – Mayu thắc mắc hỏi.

-         Hai người này bị kí sinh trùng ăn – một người đàn ông nói.

-         Kí sinh trùng à – Mayu thì thầm rồi quay qua nhìn Tomomi, Tomomi như hiểu ý gật đầu sau đó Mayu tiếp tục nói – để hai người này xuống ta xem thử.

-         Nhưng mà … – một gia nhân ngần ngại nói.

-         Đây là lệnh – Mayu ra lệnh.

Những người còn lại nghe nói đành phải làm theo, họ đặt hai người đó xuồng sau đó Mayu và Tomomi bước đến đưa tay lên cảm nhận rồi Mayu nói.

-         Mạch đập hỗn loạn, hơi thở yếu ớt, phải loại bỏ chúng ra khỏi cơ thể ngay lập tức.

Thế là từ tay Mayu và Tomomi phát ra luồng ánh sáng đỏ rồi bao trùm cơ thể nạn nhân sau đó thì biến mất, từ chổ vết thương đang sưng tấy lên những con kí sinh trùng như những con sâu bắt đầu bò ra rồi tự bốc cháy.

-         Xong rồi các người đem vào trong trị thương như bình thường là được – Mayu đứng dậy vỗ tay nói.

-         Có chuyện gì vậy – ông Wantanabe và ông Kansai từ trong đi ra hỏi.

-         Dạ thưa ông chủ, nhị vị tiểu thư đã cứu hai người này – một gia nhân nói.

Ông Wantanabe và ông Kansai không tin vào tai mình liền nhìn hai nạn nhân rồi quay qua nhìn con gái mình còn Mayu và Tomomi chỉ cuối chào rồi sau đó bước lên xe nói với người tài xế chạy đi. Sau đó cả hai chạy qua nhà Yuki và Rena để rủ đi cùng do hai gia tộc Tiên tộc và Tiên kiếm tộc khá thân nên Mayu và Tomomi vừa qua tới nơi thì Yuki và Rena đã đứng trước của đợi.

----------

Miichan vừa mới trở về nhà thì lập tức nghe mẹ cô so sánh kết quả học tập với người anh thế là chán nản bỏ lên phòng đến sáng hôm sau thì nhận được cuộc gọi từ Mariko thế chạy xuống xin nhưng cô biết không cần xin cũng được vì bà đâu có quan tâm đến cô đâu nhưng phỉa nói không thì không được, vừa mở miệng nói là mẹ cô đồng ý ngay thế là Miichan trở về phòng thu dọn đồ đạc rồi chạy qua rủ Tomochin. Mẹ Tomochin nghe nói muốn đến nhà bạn ở vã lại có Miichan đi lập tức đồng ý ngay thậm chí còn kêu xe chở cả hai đi.

Sayaka, Sae thì vừa nghe gọi điện thoại thì đã thu dọn đồ đạc và hẹn nhau đi chung.

-----

Tại nhà Yuko và Minami.

-         Miko, con thấy Minami và Yuko đâu không – bà Yuko từ ngoài bước vào phòng ăn hỏi mẹ Minami.

-         Dạ sáng sớm con thấy hai đứa nhỏ đi tập thể dục rồi mẹ ạ - bà Miko dọn cơm lên nói.

-         Tập thể dục, chuyện lạ à nha – bà Yuko ngạc nhiên nói.

-         Con cũng ngạc nhiên nữa, có vẻ việc cho hai đứa theo pháp sư Aki-P là việc tốt phải không mẹ - bà Miko vui vẻ nói.

‘ Kính kong’, ‘Kính kong’

-         Chắc là hai đứa nó về rồi đấy – bà Miko nghe tiếng chuông cửa liền nói nhưng bà nhớ lại - ủa của không khoá sao không vào nhà mà bấm chuông chi vậy, để con ra xem sao.

-         Con cứ làm việc của mình đi để ta gọi quản gia Lee ra xem – bà Yuko nói rồi kêu quản gia của gia đình – quản gia Lee. 

Lập tức từ ngoài của xuất hiện một người phụ nữa hơi lớn tuổi trong trang phục màu đỏ bước vào.

-         Làm phiền bà ra xem ai trước cửa, không biết có phải hai đứa tiểu quỷ không nữa – bà Yuko tươi cười nói.

Người quản gia lập tức cuối chào rồi trở ra được năm phút sau thì trở vào nói.

-         Thưa bà có khách của nhị vị tiểu thơ.

-         Bạn của Yuko và Minami à – bà Yuko lẩm bẩm rồi nói với bà quản gia – thật làm phiền bà, bà hãy đi làm tiếp công việc của mình đi.

-         Bà chủ không cần khách sáo, nếu không còn gì tôi xin cáo lui – bà quản gia cuối chào rồi lui đi.

-         A nhớ dặn người đem bánh trái tiếp khách – bà Yuko nói vọng theo rồi quay sang nói với mẹ Minami – con ở đây để ta ra xem là ai.

Mẹ Minami mỉm cười còn bà Yuko thì bước ra phòng khách thì thấy nhóm Mariko đang ngồi nhìn xung quanh căn nhà. Thì ra Mariko đã hẹn gặp tất cả mọi người tại một nơi rồi sau đó cùng đến nhà Yuko.

-         Các cháu là – bà Yuko bước vào hỏi.

Thấy người lớn cả bọn lập tức đứng dậy chào, bà Yuko chỉ mỉm cười rồi ra dấu ngồi xuống.

-         Tụ cháu là bạn của Yuko và Minami, cháu là Shinoda Mariko – Mariko nói rồi giới hiệu tên từng người và những người khác nghe đến tên mình thì gật đầu chào – đây là em họ cháu Matsui Jurina, kế bên là Matsui Rena, Kashiwagi Yuki, Wantanabe Mayu, Kansai Tomomi, Minegishi Minami, Itano Tomomi, Akimoto Sayaka, Miyazawa Sae, còn đây là Kojima Haruna và Maeda Atsuko.

-         Thì ra các cháu là người thừa kế của thất tộc – bà Yuko vui mừng.

-         Bà biết tụi cháu – Mariko hỏi.

-         Là người thừa kế của thất tộc thì không ai mà không biết nhưng ta chỉ biết tên thôi bây giờ mới gặp mặt ta rất vui, ta nghe Yuko và Minami nói về các cháu từ lúc trở về đến lúc đi ngủ nhất là hai cháu Kojima và Maeda – bà Yuko vui vẻ nói.

Haruna, Acchan nghe bà Yuko nói hai người kia nói về mình chỉ biết đỏ mặt mà cuối xuống.

-         Tụi cháu có một việc muốn nhờ bà giúp đỡ - Mariko ngập ngừng nói.

-         Các cháu cứ nói đi – bà Yuko vui vẻ nói.

-         Tụi cháu ..tụi cháu có thể ở đây được không – Mariko nói.

-         Các cháu muốn ở đây – bà Yuko hỏi lại

-         …. – cả bọn gật đầu.

-         Quản gia Lee – bà Yuko la lên làm cả bọn giật bắn người.

Lập tức từ ngoài cửa phòng khách bà quản gia xuất hiện làm cả bọn hồi hộp.

-         Mau nói người dọn dẹp phòng ốc để bạn của Yuko và Minami ở lại – bà Yuko ra lệnh và người quản gia cuối đầu sau đó đi ra rồi bà Yuko tiếp tục nói – lâu lắm rồi hai đứa nó mới có bạn đến chơi nên các cháu cứ ở đây đến khi nào chán thì về, với lại nhà có thêm người thì thêm vui, thôi ta không nói nữa ta phải vào bảo mẹ Minami chuẩn bị thêm thức ăn các cháu cứ ngồi đây đợi Yuko và Minami đi tập thể dục về mà hai đứa chắc cũng xắp về rồi, không thì đi vòng vòng xem còn đồ đạc cứ để đó lát nữa có người đem về phòng cho mấy đứa.

Bà Yuko nói một hơi rồi đi còn những người còn lại thở phù nhẹ nhỏm tưởng lúc nãy bị đuổi đi rồi chứ nghĩ sao mà bao nhiêu người ngồi ở đây đến ăn không ở không không đuổi cũng lạ.

-         Bà ơi, dì/ mẹ ơi tụi con về rồi – Yuko , Minami từ ngoài cử đi vào la lên.

Mariko ra dấu hiệu im lặng.

‘ két’

-         Bà ơi nhà mình có khác à – Yuko mở của phòng khách hỏi khi nhìn thấy mấy đôi dép trước cửa nhà.

-         Đâu có ai đâu chị Yuko – Minami đẩy Yuko bước vào phòng khách nói.

‘Á cái gì vậy’

Dó là tiếng la thất thanh của Yuko và Minami thì ra nhóm Mariko núp đằng sau cánh cửa thấy con mồi bước vào lập tức chạy lại người thì ôm người thì vò tóc. Còn Yuko và Minami thì đang cố gắng thoát ra nhìn vật gì vừa tấn công mình thế là cả hai bị đứng hình rồi chuyển sang bất ngờ rồi nhảy lên la làng.

-         Mariko, Jurina, Rena, Yuki, Mayu, Tomomi, Tomochin, Miichan, Sae, Sayaka, Haruna, Acchan, sao mọi người lại ở đây.

-         Bộ nhà ngươi không muốn thấy tụi này à – Mariko chống nạnh nói.

-         Không phải, không phải, chỉ là hơi bất ngờ tụi em cứ nghĩ rằng ba tháng nữa mới gặp mọi người cơ chứ - Minami quơ tay giải thích.

-         Đúng đó lúc nãy em và Minami còn nói không biết bao giờ mới gặp lại ai ngờ vừa về tới là gặp liền – Yuko vui mừng rồi quay sang nói với Mariko – công nhận linh thiệt mốt bà chết chắc thiêng lắm.

-         Mi vừa mới nói gì – Mariko sắn tay áo lên.

-         Thôi hai người cho em xin mới gặp nhau là cãi lộn rồi – Minami lên tiếng khuyên.

-         Ai biểu nó chọt ta – Mariko nói còn Yuko chỉ lè lưỡi trêu.

-         Nyan Nyan – Yuko chạy lại ôm Haruna.

-         Bây giờ mới biết tớ hiện diện ở đây à, không chọc chị Mariko nữa đi – Haruna giận dỗi nói.

-         Xin lỗi, à tối qua cậu nói nhớ tớ đến nỗi sáng phải đến đây liền à – Yuko ôm Haruna nói.

-         Uhm~ - haruna nghe Yuko nói tối qua liền nhớ tới chuyện đó nên cười trừ.

Yuko thấy Haruna có vẻ không vui lập tức đổi chủ đề.

-         Mọi người ăn sáng chưa.

Tất cả lắc đầu.

-         Vậy thì đi thôi nói trước là dì mình nấu ngon lắm đó – Yuko tự hào nói rồi dẫn mọi người xuống nhà ăn.

Sau khi ăn sáng xong thì mọi người trở về phòng để xắp xếp đồ đạc sau đó Minami và Yuko dẫn mọi người đi tham quan chung quanh từ trong nhà ra đến ngoài phố tuy hơi xa nhưng tất cả rất vui. Đến tối Minami và Yuko dẫn cả bọ đến một nơi đó là ngọn núi gần nhà khi đến nơi cả hai liền đi vòng vòng vừa đi vừa vỗ tay vài cái lập tức từ trong những tán cây và bụi cỏ những con đom đóm bắt đầu bay ra.

-         Chổ này là ba em chỉ đó em nhớ lại vào tối hôm qua trong khi đang kể chuyện cho bà và dì nghe – Yuko chạy lại nói còn những người khác thì giơ tay chụp những chú đom đóm.

-         Tuyệt thật – Haruna buông tay thả con đom đóm vừa mới bắt được.

-         Nyan Nyan tớ muốn nói chuyện với riêng cậu – Yuko bước lại nắm tay Haruna kéo đi làm Haruna không kịp phản ứng.

-----

-         Yuuchan cậu kéo tớ đi đâu vậy kẻo lạc thì sao – Haruna bị Yuko kéo đi nói.

-         Tới nơi rồi cậu ngồi xuống đi – Yuko chỉ vào một cái cây bị ngã nói Haruna ngồi xuống sau khi cả hai đã yên vị thì Yuko nói tiếp – cậu có biết nơi này là nơi nào không.

-         Là nơi nào – Haruna nghiêng đầu hỏi.

-         Là nơi mà mà cha và mẹ tớ đã gặp nhau đấy, hai người nói nếu ngày con gặp người mình thương thì hãy dẫn người ấy đến đây – Yuko mỉm cười nói.

-         Tuyệt thật – Haruna trầm trồ.

-         Nyan Nyan này – Yuko ngắm nhìn bầu trời đầy sao nói.

-         Gì thế - Haruna nhìn Yuko hỏi.

-         Cậu có muốn nói với tớ chuyện gì không – Yuko vẫn ngắm nhìn bầu trời nói.

-         Chuyện gì, tớ có đâu chuyện gì mà … - Haruna nói. 

Đột nhiên Yuko xoay người qua nắm lấy tay Haruna mắt thì nhìn thẳng vào mắt Haruna với ánh mắt trìu mến nói.

-         Không có chuyện gì là tớ yên tâm rồi, tối hôm qua lúc tớ đang ngủ thì nghe giọng cậu kêu tớ cứu cứ văng vẳng bên tai làm tớ sợ lắm cậu có biết không.

-         Yuuchan, tớ … 

Haruna thở một hơi dài rồi ra dấu choYuko trở về chổ của mình còn Haruna thì tựa đầu vào vai Yuko và bắt đầu kể chuyện gì đạ xảy ra vào tối hôm qua, Yuko nghe mà tức giận vô cùng quay sang nắm hai tay Haruna nói.

-         Nyan Nyan tớ sẽ đánh họ và đòi lại công bằng cho cậu.

-         Không cần – Haruna lắc đầu rồi nói – cậu không cần phải trả thù cho tớ họ không đáng để cậu động tay động chân tới, tớ đã không xem nơi đó là nhà từ lâu lắm rồi bây giờ tớ chỉ cần cậu ở bên cạnh tớ là được rồi.

Nói rồi Haruna dựa đầu vào vai Yuko, còn Yuko thì ôm Haruna vào lòng nói.

-         Nyan Nyan kể từ nay tớ sẽ không để cho bất cứ người nào ăn hiếp cậu nữa, tớ sẽ bảo vệ cậu, giống như lời tớ hứa với cậu năm xưa.

Nói rồi Yuko lấy sợi dây chuyền từ cổ mình ra cho Haruna xem cả hai cùng mim cười và ngắm bầu trời sao.

--------

-         Acchan sao cậu lại lôi tớ ra đây, đang chơi vui mà – Minami bị Acchan kéo đi nói.

-         Tớ muốn ở riêng với cậu không được sao, vậy thì cậu trở lại chơi với mọi người đi – Acchan buông tay Minami ra giận dỗi nói.

-         Tớ không có ý đó, chỉ là tớ - Minami phân giải.

-         Chỉ là tớ làm sao – Acchan hỏi.

-         Chỉ là tớ…chỉ là tớ muốn là người kéo cậu ra thôi – Minami lí nhí nói.

-         … - Acchan không nói gì chỉ bĩu môi.

-         Thật .. thật ra … tớ có chuyện cũng có chuyện muốn nói với cậu – Minami ấp úng nói.

-         Chuyện gì … - Acchan tiến lại gần Minami.

Acchan tiến lại gần Minami hơn nữa làm cô phải lùi lại vài bước rồi giơ ra chiếc nhẫn đeo ở ngón áp út.

-         Chiếc nhẫn này … - Acchan nhìn thấy chiếc nhẫn thì dừng lại.

-         Là chiếc nhẫn tớ tặng cậu, xin lỗi cậu vì bây giờ tớ mới đeo lại – Minami nói.

-         Minami~~

 Acchan nhào tới ôm Minami còn Minami thì đứng đo người khoảng vài giây sau thì bắt đầu lấy tay vòng qua eo của Acchan.

-------

-         Mayu coi chừng lạc đấy – Yuki chạy theo Mayu nói.

-         Không có đâu, có chị Yuki bên cạnh Mayu rồi mà.

Mayu vừa chạy vừa quay đầu lại nói ánh sáng của những con đom đóm làm Mayu càng trở nên xinh đẹp còn Yuki chỉ biết đứng ngây ngốc nhìn theo.

‘chụt’

Mayu thấy Yuki đứng ngây người bèn chạy lại hôn lên mà Yuki rồi chạy đi, còn Yuki sau khi được Mayu hôn thì tỉnh ra và đuổi theo phía sau.

-------

-         Rena tặng chị nè – Jurina từ xa chạy lại trong tay là mấy chiếc lá được quấn lại thành cái phiểu đưa cho Rena.

-         Gì vậy – Rena tò mò.

-         Nè – Jurina nói rồi từ từ mở mấy chiếc lá ra.

Thế là từ trong cái phiểu lá mấy chục con đom đóm bắt đầu bay ra làm cho Rena đứng vừa vỗ tay vừa cưới. Thấy Rena cười Jurina vui lắm nói.

-         Để em đi làm cái khác cho chị nữa nha.

-         Cho chị làm với.

Nói rồi hai người bắt đầu chạy đi.

-------

-         Tomomi lại đây xem này – Tomochin đang ngồi gần những bông hoa kêu Tomomi lại.

-         Gì vậy – Tomomi chạy tới.

‘Suỵt’.

Tomochin ra dấu hiệu im lặng.

-         Gì thế - Tomomi rón rén đi lại.

-         Cậu xem này – Tomochin chỉ vào mấy bông hoa.

-         Wao, đẹp thật – Tomomi khẻ la lên.

Thì ra mấy con đom đóm đang đậu lên những bông hoa, làm cho những bông hoa trong như những ngoạn đèn hoa đăng vậy.

----------

-         Mình ngồi ở đây làm gì vậy, muỗi không – Sae khẽ kêu lên.

-         Thì rình trộm các cặp đó – Miichan kêu lên.

-         Thì ra là vậy, nhưng có gì hay đâu trong khi họ tình cảm thì mình lại ngồi ở đây hiến máu nhân đạo, thôi hai người nhìn đi tớ với Sayaka đi bắt đom đóm đây – nói rồi Sae kéo tay Sayaka đi.

Thấy Sae và Sayaka bỏ đi thì Mariko và Miichan cũng mất hứng. Miichan ngồi lại tay thì bẻ mấy cọng cỏ nói.

-         Chán thiệt.

-         Chán vì đi chung với bà già này à – Mariko quay lại ngồi kế bên Miichan hỏi.

-         Không phải, ai cũng có cặp có đôi còn tôi thì lẻ loi một mình – Miichan nói.

-         Vậy thì ta cũng một mình, cô một mình ghép lại thành một cặp luôn đi gọi là gì nhỉ MariMii đi – Mariko cười nói.

-         Bà giỡn hả - Miichan trố mắt nhìn Mariko.

-         Uh~ cô nghĩ sao mà tôi với cô thành một cặp được chứ - Mariko cười nói.

-         Mà bà già này, tại sao mới về nhà có một ngày mà bà lại bỏ đi rồi – Miichan nghịch mấy cọng cỏ hỏi.

-         Vậy còn cô, sao lại theo tụi này – Mariko hỏi lại.

-         Tại vì – Miichan bứt một cọng cỏ khác - ở nhà làm gì khi suốt ngày cứ bị đem ra so sánh này nọ với người anh hoàn hảo của mình, nghe đến phát chán.

-         Ít ra như vậy mẹ cô còn có quan tâm tới tôi còn đằng này ….

Miichan và Mariko tiếp tục ngồi nói chuyện về hoàn cảnh của mình với nhau trong khi tay thì không ngừng bức cỏ.
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét